Lão Hình cười ha hả vỗ vai Soái Lãng tỏ ra thông cảm: “Nam nhân mà, có gì phải xấu hổ, nơi đó tôi cũng tới rồi, khá lắm, có quán bar âm nhạc, các em gái đều là sinh viên đại học, sắc nghệ song tuyệt ... Cậu thật là, tới đó phải tỉnh táo, nếu không phí lắm, xem cậu uống say khướt mà ra thế kia còn làm ăn gì, đó là nghề của họ đấy chuốc say dễ lấy tiền ...”
Chính ủy Đồng và Tục Binh không biết Lão Hình có chiêu xấu gì, Soái Lãng nghe nói cảnh sát đi hộp đêm, lại còn tới tầng 4 xem thoát y vũ thì giật mình: “Oa, anh tới cả tầng 4 cơ à, chịu chơi thế.”
“Quả nhiên cậu cũng biết.” Lão Hình ôm vai Soái Lãng lắc.
“Không, không, tôi có biết gì đâu, tôi uống say quá, bị tên béo lôi đi khắp nơi, chả biết gì cả.” Soái Lãng biết lỡ miệng, nhưng kiên quyết phủ nhận.
Xem ra Lão Hình đang thăm dò giới hạn tâm lý của Soái Lãng, đối với loại chuyện này, đại đa số mọi người đều không thèm nói dối chuyện này, vậy mà Soái Lãng cứ chối đây đẩy. Thế là tốt, làm người còn biết xấu hổ thì chưa phải là hết thuốc chữa, Lão Hình không nhắc đề tài này nữa, lấy ra một xấp ảnh, nghiêm mặt nói: “Tiểu Soái, không đùa với cậu nữa ... Cuộc sống cá nhân phải nắm chắc, phải có chừng mực, cậu tham gia đấu giá, giúp chúng tôi nhận diện vài người, ngàn vạn lần đừng che giấu, vụ án này lớn lắm đấy, thế nào, bắt đầu nhé.”
Soái Lãng yếu ớt gật đầu.
“Biết người này không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT