“Thảo mộc nhân, đoán một chữ.” Vương Tuyết Na khẽ nhả ngọc châu, vừa nghe một cái Soái Lãng đần mặt, gãi đầu gãi tai, cái quỷ gì vậy, cuối cùng cười ngượng lắc đầu làm cô cười híp mắt, chỉ mặt y: “ Đồ ngốc, chữ Thảo (草 ) trên đầu, chữ Nhân (人 ) ở giữa, phía dưới là Mộc (木 ), chính là chữ trà (茶 ), ngốc chết đi được ... Anh ngốc như thế em đố anh thứ của học sinh tiểu học lớp 5, anh chơi không?”
Soái Lãng lại gãi đầu, xấu hổ không dám nói không, liền gật đầu.
Tiểu học muội giơ một ngón tay: “ Nghe kỹ, sinh ở cành cây, chết ở nhà người, đoán một vật.”
“Cái này ... Sinh ở cành cây, rồi lại chết ...” Soái Lãng ấp a ấp úng, chữ nghĩa bay loạn trong đầu mà không thấy chút manh mối gì.
Vương Tuyết Na cười gập người, lại xỉa tay vào trán tên học sinh ngốc: “Ngốc ngốc ngốc ... Là lá trà, anh là quả dưa ngốc, nhìn một cái là biết không hiểu gì.”
“Anh không hiểu đoán đố liên quan gì tới trà đạo.” Soái Lãng không phục.
“Một nhánh của văn hóa trà đạo là câu đố liên quan tới trà, đừng nói là người chuyên môn nghiên cứu, ai uống trà vài năm mà không biết ... Trẻ con cũng biết, xem ra IQ của anh phải giảm xuống ... Giờ là tiểu học năm thứ tư, muốn đoán không?” Vương Tuyết Na tìm được thú vui không chịu bỏ qua, thấy Soái Lãng miễn cưỡng gật đầu, cô hết sức vui vẻ nói: “Nghe kỹ, một con gà không chân, ngồi không biết gáy, ăn nước không ăn gạo, khách tới cúi đầu xuống ... Đoán một vật, dễ lắm: “

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play