Trên kia đang đấu giá, tiếng hô giá lác đác vang lên xung quanh, lúc này tâm tư của Vương Tuyết Na cũng không để ý tới cuộc đấu giá nữa rồi, hỏi một đề tài rất tục: “Soái Lãng, nghe nói anh phát tài rồi à?”
Lời này làm Soái Lãng ngạc nhiên quay sang thấy Vương Tuyết Na hai tay chống mặt ghế, chân dẫm lên thanh ngang ở giữa, ngồi rất tùy ý, ánh mắt đơn thuần như cô bé con, mới nhận ra cô hỏi câu này không có ý gì cả, là y quá mẫn cảm: “Hình như không phải lời đồn.”
“Phát tài rồi sao trông vẫn thế, chẳng trào lưu gì cả.”
“Cái này thì đúng, dù sao cũng bán nước ngọt ấy mà, anh thường phải vác hàng, em thấy rồi mà phong nhã làm gì chứ, dù có ra vẻ phong nhã thì em thấy anh có giống người như vậy không?” So với lần đầu quen nhau, Soái Lãng thoải mái hơn nhiều, không còn gồng mình trước tiểu học muội, ra vẻ mình là người lịch sự văn hóa nữa, thoải mái hơn: “Còn em vẫn đi học hả?””
“Sao anh biết?” Vương Tuyết Na quay người sang tỏ vẻ kinh ngạc.
Bộ dạng đáng yêu ấy làm Soái Lãng bật cười: “Nghe cách nói chuyện của em là biết em vẫn còn sống trong chế độ giáo dục lạc hậu rồi.”
Vương Tuyết Na mắt cong lên gật đầu, kể chuyện mình được tiến cử học nghiên cứu sinh ở Đh Trung Châu, chuyên ngành mậu dịch quốc tế, đã báo danh khai giảng rồi, hôm nay rảnh rỗi cả nhà cùng ông nội đi xem bán đấu giá. Ông nội cô là giáo sư khoa lịch sử Đh Trung Châu đã về hưu, có nghiên cứu ở mặt khảo cổ, đặc biệt là văn hóa địa phương Trung Châu rất có thành tựu ... Cô không nói quá sâu, qua loa vài câu, vì đoán chừng nói Soái Lãng cũng chả hiểu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play