Bế tắc rồi sao? Đỗ Ngọc Phân hơi lo, nhưng cô không cho rằng Soái Lãng lại suy nghĩ đơn giản là thuần túy chèn ép người ta, toàn là người cả đống tuổi, thành tinh rồi, đời nào người ta chịu.
Vì thế căn phong mới thông thoáng một chút lại mù mịt khói thuốc, không khí như ngừng trôi, nhà máy không truy hỏi hay mặc cả, Soái Lãng thì ngáp một tiếng có vẻ cũng không hứng thú muốn dây dưa.
“Các vị, tôi biết các vị đang nóng lòng xuất hàng lấy tiền mặt, nhưng tôi hết tiền rồi ... Chúng ta bắt đầu nói từ không có tiền đi, tôi sở dĩ nói thế là có nguyên nhân, từ hôm qua tôi gom góp được hơn 180 vạn, toàn bộ dùng để giúp mọi người cứu thị trường, ân tình lớn như thế mà không có ai nhận sao?” Soái Lãng mỗi lần mở miệng lại là một lần khiến người ta sửng sốt không thôi.
Cứu thị trường, cứu thị trường nào, hôm qua có 180 vạn? Sao không trả cho mình? Mọi người đầy nghi vấn không ai tiếp lời y.
Đỗ Ngọc Phân thở phào, vừa rồi có mấy gương mặt phẫn nộ muốn bỏ đi lắm, may mà ở đây có mấy vị lớn tuổi đủ trấn tĩnh ở lại, nhưng mà nói tới 180 vạn thì cô lại cười, tính cả tiền của cô và Soái Lãng, tính cho tròn mới được 70 vạn, thằng nhóc lừa đảo mở mồm một cái là tăng lên hơn gấp đôi rồi.
“Mọi người xem đi, đây là hình ảnh từ hiện trường truyền về đấy ...” Soái Lãng lấy di động ra đưa cho giám đốc Hà.
Giám đốc Hà liên tục lướt xem hình ảnh, trong đó có đội xe dài đang nhận hàng, ông ta nhận ra không ít người, đó là dân trong thôn, hàng hóa có cái là của mình, có cái của người khác, hết sức ngạc nhiên, chưa xem xong đã bị người khác lấy mất, sau đó cứ thế truyền nhau.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT