Soái Lãng biết thừa, cái gì mà anh không lấy chúng tôi tự nghĩ cách, e rằng người ngồi đây sợ nhất là mình nói ra câu đó, mấy món hàng đó làm phục vụ cho khu phong cảnh, rời khu phong cảnh chỉ là đồng nát, vứt đi không ai lấy.
Tất cả đều nhìn chằm chằm bộ dạng lấc cấc chướng mắt của Soái Lãng, cả đám không dám làm quá, hư trương thanh thế vậy thôi, người ta mời mình tới đây không phải chỉ chơi. Nếu người ta không lấy, chơi trò biến mất, ai làm gì được.
“Tôi lấy, lấy toàn bộ.” Soái Lãng nói một câu làm toàn bộ thở phào ít nhiều, không ngờ y đổi giọng luôn: “Có điều hiện giờ thực sự không có tiền ... Thật, không lừa mọi người, vương bát đản mời lừa mọi người, ai muốn tra tài khoản, tôi lấy sao kê cho mà xem, chỉ còn chưa tới 100 đồng thôi ...”
Đỗ Ngọc Phân cắn chặt môi sợ cười ra tiếng.
Cả đám chủ nhà máy bị cục tức dâng tới cổ làm mắc nghẹn, nghĩ tới khả năng bị ép giá rồi, không ngờ người ta lại chơi dứt khoát như vậy, một câu "không có tiền" khiến ai nấy không biết làm sao, chẳng lẽ muốn lấy hàng trước trả sau? Mọi người nhìn nhau, chẳng lẽ lại phải giải quyết như thế?
Mọi người nhìn cả vào giám đốc Tần của nhà máy bột đá Cổ Phong, ông ta lỗ nhiều nhất, đợi xem thái độ ông ta, người này gần 50 rồi, trầm tĩnh lãp thành, không la hét mà khách khí nói: “Ông chủ Soái, chúng ta đừng đùa có được không, gia sản của anh, chúng tôi đoán ra được, anh nhập hàng lớn thế nào mấy tháng qua, mọi người đều thấy mà ... Ở đây toàn người từng trải rồi, giá cả có thể thương lượng, mọi người đều có thể định đoạt, kéo dài vài ngày rồi, hôm nay nói cho rõ chứ.”
Ông ta nói rất uyển chuyển, không uyển chuyển không được, mấy chục vạn đang đè trên lưng kìa, không cúi xuống đã là may rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT