Quay lại nhà hàng, mỗi bước chân Soái Lãng tựa như đeo đá, từng một thời y không muốn về nhà, cái cảm giác này cũng y như lúc đó, nhà hàng nhộn nhịp, từng đôi từng cặp, hoặc thong thả nhâm nhi, hoặc cao hứng sôi nổi, sự tương phản đó với tâm cảnh của bản thân làm Soái Lãng càng có cảm giác không biết tỏ cùng ai.
Phải nói gì đây.
Nhớ lại lúc hai người gặp lại rất bình đạm, khi đó Liêu Hậu Khanh mời khách, trên bữa cơm Soái Lãng sớm nhìn ra hoa khôi cao ngạo sớm bị cuộc sống mài mòn gần hết cá tính rồi. Có lẽ đó là chút trắc ẩn của nam nhân với cô gái yếu đuối, hoặc có lẽ lòng còn lưu luyến với tình cảm xưa, hoặc đa phần là tâm tư bất lương trời sinh với nữ nhân xinh đẹp.
Tiếp đó hai bên qua lại, cô ấy rụt rè mà ưu nhã, quyền rũ mà không lả lơi, đẹp mà chẳng tục, khiến Soái Lãng càng tiếp xúc càng yêu thích, tới khi hai người nắm tay, ôm nhau, lên giường, chung sống dưới một mái nhà vẫn rất hài hòa, hai người bổ khuyết cho nhau, tựa như con đường trải hoa hồng, khắp nơi toàn là hạnh phúc và mỹ hảo.
Thế rồi, một tình cảm đẹp như ông trời se duyên ấy hóa ra trị giá 5 vạn, đoạn tình cảm ngọt ngào ấm áp ấy trị giá 12 vạn.
Tất cả do bàn tay con người bố trí.
Rõ ràng chỉ là giả dối, vì sao mình còn không buông bỏ được, Soái Lãng tới trước cửa phòng bao dừng lại tự hỏi lòng, rõ ràng suốt ngày mở mồm ra là chê bai yêu đương là vớ vẩn, vậy rồi không sao quên được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT