Chẳng bao lâu tới khu phong cảnh Ngũ Long, xe đỗ lại, Điền Viên phì cười, đây là nơi phồn hoa nhất, tất nhiên là nơi nhiều người bán lẻ nhất, rất nhiều người đứng trước hai cái hiệu mỹ nghệ Hoàng Hà, thế này đâu phải chào khách mà là chặn khách mới đúng ...
Trước kia chỉ có trong cửa hiệu có đồng hồ cát và tượng đá thôi, bán lẻ chủ yếu bán kỷ niệm chương, móc gắn chìa khóa các kiểu, giờ thì cái gì cũng tràn lan khắp đường phố, tay ai cũng có, cửa hiệu có mà bán nổi. Mà khách thấy hàng thấy đồ nhan nhản cũng chán chẳng muốn mua, ai chẳng muốn mua cái gì độc đáo chút để làm kỷ niệm.
Điền Viên lén lút nhìn Nhị ca, hiểu rồi, Nhị ca đi xem chiến quả thời gian qua, y đi từng nhà máy, tạo ra nhu cầu giả tạo tăng sản lượng, lại mập mờ tiêm nhiễm để nhà máy giảm bớt chất lượng, hậu quả trực tiếp là thế này đây, hàng nát khắp nơi, chẳng ai hỏi tới. Lại toàn hàng giá rẻ chứ, hai cửa hiệu kia mới đầu đặt hàng giá cao hơn, dù bán ngang giá cũng chẳng đấu lại mấy thứ hàng nát này, coi như ôm hàng mà khóc đi.
Nhìn xa xa, trong cửa hiệu chỉ lác đác người, người bán hàng ỉu xìu bỏ nhoài ra quầy, cũng chán không muốn chào mời khách nữa rồi, Điền Viên thấy hả lắm, đáng đời lắm.
Hận không thể chỉ mặt bọn chúng mà cười.
“Nhị ca, vào xem đi.” Điền Viên mắt híp lại, tiền thuê nhà cao cùng chi phí lớn, không lỗ hộc máu mới lạ.
“Xem cái gì, không có chút tính thương nào hết, không phải xát muối vào vết thương của người ta à?” Soái Lãng nghiêm mặt mắng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT