“Ài, phải nói với cha thế nào đây?” Soái Lãng tự lẩm bẩm, nếu nửa năm trước có khi y đồng ý bừa cho xong, sống qua loa là đủ rồi, giờ cuộc sống đó không hợp với y nữa, hay là cứ đồng ý đi, dù sao khối người đeo danh lấy lương có đi làm đâu, chỉ là chuyện này không biết có dễ xử lý không?
Đang suy nghĩ thì có điện thoại của La Sách, vừa nghe một câu thôi là xe loạng choạng, vội vàng ném di động, hỏa tốc lái về khu phong cảnh.
Lời của La Sách là: Mau trở về, người công thương và văn hóa tới chỗ chúng ta rồi, một xe tạp chí của Trình Quải bị bắt
Hỏng rồi, một xe giá trị bao nhiêu Soái Lãng biết, đủ cho Trình Quải vào trong ăn cơm hai năm, dù không vào tù thì tra tới ai cũng khuynh gia bại sản là nhẹ. Mẹ nó chứ, bảo rồi, đừng bán thứ đó nữa.
Chẳng lo được cho nó, số đồ thủ công mỹ nghệ của y đều thanh toán bằng tiền mặt, thuế không nộp nửa xu.
Chưa hết, đó là sản phẩm ba không, nhà máy nhỏ xuất hàng lén lút không vào sổ, người mua trả tiền mặt, ai nấy vui vẻ kiếm tiền, không tra thì thôi, tra một cái ra cả đống vấn đề.
Cái ổ của mình ngay cả đăng ký công thương và thuế vụ đều chưa kịp làm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT