Bọn họ là cảnh sát hình sự, không quan tâm mấy chuyện bán hàng giả thối nát của Soái Lãng, có điều chưa kịp nói gì thì có một bác gái chân cà nhắc đi vào, đon đả nói: “Ông chủ Soái có khách tới à … chỗ này điều kiện đơn sơ, không có gì nhiều, mọi người cắn ít hạt dưa rang húng lìu nhé, phương pháp bí truyền, nơi khác không có đâu … trông mấy vị lạ quá, chắc lần đầu tiên tới đây hả, thử đi, thử đi, đừng ngại.”
Nói rồi như hóa phép lấy ra cái đĩa nhựa, đổ hạt dưa lên đó đem mời khách, nhiệt tình vô cùng. Ba người kia nể mặt cầm hạt dưa lên cắn, không để ý Soái Lãng đang sầm mặt.
Đó là thím Hứa vốn bán tạp hóa ở đầu thôn, đó là trước kia thôi, giờ đối tượng phục vụ chủ yếu của bà là đám người Soái Lãng, cả ngày ngồi rình trước cửa quán, thấy có cơ hội là chào mời nhiệt tình.
Ba người kia ăn rồi thì Soái Lãng tất nhiên phải trả tiền, xua đuổi: “Được rồi thím Hứa, cảnh sát trên thành phố đấy, thím bán đồ hết hạn của mình ra đây, họ ăn vào làm sao, mai đóng cửa hiệu của thím.”
Thím Hứa vốn định bán thêm ít bánh trái hoa quả gì đó, nghe nói là cảnh sát thì cười giả lả mấy tiếng rồi chạy mất.
Lúc này đội trưởng Tục Binh lấy ra cuốn sổ tay, lại mở sổ tay lấy ra một tờ giấy mỏng, mở ra một cái trước mặt Soái Lãng, mắt y đờ ra.
Chi tiết này không qua mắt được dân hình sự lâu năm, Tục Binh hói: “Quen không, đừng nói với tôi là không quen, cô ấy biết cậu ...”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT