Soái Lãng hừ một tiếng: “ Hai thằng ngốc, không có tiến bộ gì cả, anh đang nghĩ làm sao giúp chúng mày thành giai cấp bốc lột đây này, cứ để người khác bóc lột hay lắm à? Ở lại đi, nhưng đừng kêu khổ, kêu mệt, ở đây không bao giờ thiếu việc làm, chỉ sợ bọn mày không làm nổi, không làm được tự xéo, đừng trách anh.”
“Thì cùng lắm lại về thành phố tìm việc ... Nhị ca, anh uống nước.” Bình Quả cười hì hì nịnh bợ, lại giở trò cũ lấy lòng Nhị ca.
“Làm được, làm được, mấy năm vừa rồi còn chuyện gì chưa trải qua đâu anh. “ Điền Viên hớn hở lại chạy tới bóp vai cho Soái Lãng.
Nói chuyện hăng hái, nhưng cơm thì chẳng có vị gì, nói thực, thím Hứa làm ăn cũng qua quít quá rồi, đành rằng đám anh em này chỉ biết ăn no bụng chứ chẳng biết thưởng thức mỹ vị gì, nhưng ít ra nêm nếm phải vừa vặn chứ, như bát canh măng này, quá mặn.
Soái Lãng cầm chai dấm lên, định cho dấm vào bát, đột nhiên sững người, đưa chai dấm sát mặt, nhìn một lúc, miệng lẩm bẩm: “Nương tử Dấm, nương tử Dấm …”
Bình Quả nghe không rõ, hỏi: “Sao vậy anh, dấm hết hạn à, nãy em nghe Lão Bì nói, nơi này toàn đồ quá hạn thôi.”
“Không phải, không phải!” Soái Lãng như gặp phải ma, chỉ hình cô gái xinh đẹp mặc đồ cổ trang đơn giản trông như thôn nữ in trên chai dấm tạo hình độc đáo: “Cô ấy chính là Nương tử Dấm.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT