“Vậy anh định nói gì với chúng tôi?” Cảnh sát cấp bậc cao nói, vừa rồi chính là ảnh đồ họa của Lương Can, tên thật Lương Căn Bang, nghi phạm đứng đầu tổ chức lừa đảo.
Đây chỉ là một sự thăm dò, xác nhận xem người tố cáo có nói dối không, kết quả nói cái gì mà bảo là biết Lương Can, nói dối. Phương Hủy Đình và Tiểu Mộc đỏ mặt xấu hổ, Soái Lãng thì vô tư chẳng hiểu gì.
“.... Tối ngày hôm đó tôi ăn cơm ở nhà hàng Saizeriya, giữa bữa ăn có cô gái bắt chuyện, kết quả ra ngoài bị người ta chặn đường, không quen biết gì đã đánh nhau. Tôi kéo cô gái kia chạy, chạy được mấy chục mét thì xung quanh bị đám đi xe điện bao vây, tôi cuống lên kéo cô ấy vào ngõ ... Ai ngờ đó lại là ngõ cụt, tôi leo lên tường, cô gái không leo được, bị đám người kia bắt được. Tôi thấy chúng ức hiếp nữ nhân thì không nhịn được nhảy xuống, đạp vào tên cuối cùng ...”
Câu chuyện anh hùng cứu mỹ nhân kể được một nửa thì Soái Lãng ngừng lại, đám cảnh sát nhìn y như nhìn đại tinh tinh trong sở thú, làm y không kể tiếp được nữa.
“Về sau thế nào?” Nam nhân đối điện hít sâu rồi hỏi.
“Thì chúng đông như thế tôi bị đám đi xe điện ấn xuống đánh cho một trận.” Soái Lãng giọng rất ủ rũ.
Kết quả không có gì bất ngờ cả, đám cảnh sát thực địa cười thành tiếng, Phương Hủy Đình nghe Soái Lãng tự thuật như thuyết thư, trước tiên biến mình thành anh hùng cứu mỹ nhân, sau lại thành tên ngốc thiếu suy nghĩ, cứ như cố biến mình thành trò hề trong câu chuyện cười. Phối hợp với biểu hiện khi vào đây của Soái Lãng giống như tên lưu manh bị thiệt thòi, muốn thông qua mách lẻo để cảnh sát báo thù hộ, hình tượng tệ hại không chịu nổi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT