Làm người phải có danh, làm cây phải có bóng, danh tiếng vừa có, tự tin cả đám cũng bành trướng cao độ, nói ra thì Phi Bằng giúp bọn họ quá nhiều ấy chứ. Một đám tiểu lưu manh vô danh như bọn họ, bình thường dám tới nhà đe dọa, có khi chưa gặp được chính chủ thì người ta đã rút ngay điện thoại báo cảnh sát ấy chứ, làm ăn buôn bán làm gì có ai không có tí quan hệ trên dưới.
Có điều Phi Bằng phạm sai lầm liên tiếp, lúc đầu quá xem thường bọn họ, sau đó lại quá nhạy cảm, làm chuyện bé xé ra to, kết quả bọn họ mới thuận lợi như vậy.
Thế nên nghe tuyên bố ngông nghênh của La Sách, Lão Bì gật gù, chuyện này đúng thật, Trình Dương và Đỗ Ngọc Phân cùng cười không nói gì.
Chỉ Đại Ngưu còn chút lương tâm, không đành lòng: “Ê, ê mọi người, tôi nói này, chúng ta không nên cứ tóm chặt một nhà, đuổi cùng giết tận như thế chứ? Dù sao cũng chẳng có thù oán gì cả, kiếm tiền thôi mà, cần gì phải thế? ”
“Không giết bọn chúng thì giết ai, bọn chúng là nhiều tiền nhất.” Hoàng Quốc Cường thấy vẫn còn kiếm được nữa.
Đại Ngưu bĩu môi không tán đồng, thấy thời gian qua bọn họ dẫm đạp Phi Bằng hơi quá rồi, nhưng mà đám kia chỉ biết nhìn vào tiền, không ủng hộ hắn, quay sang Đỗ Ngọc Phân: “Chị Đỗ, Soái Lãng không có ở đây, mọi người đều nghe chị, chị đừng nghe bọn chúng, đám người này nhân phẩm có vấn đề, suy nghĩ lệch lạc, chỉ thích hại người, tôi không tin bọn chúng.”
Câu nói này đụng chạm quá rồi, người co chân, người vung tay, đều nhằm Đại Ngưu chào hỏi, Đại Ngưu hét lớn gồng mình chịu đòn, xông vào đánh lại. Chuyện này không phải xảy ra lần đầu, đám kia biết đối phó, La Thiếu Cương cao lớn nhất chặt hắn lại, Trình Dương to béo húc hắn, Lão Hoàng ở ngoài đá trộm, loạn hết cả lên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT