“... Làm càn, lực lượng hình sự vốn đã không đủ, các cậu còn xen bừa bãi vào chuyện trị an địa phương, ai cho các cậu quyền lực đó? Trách nhiệm của các cậu ở đâu? Ai cho các cậu làm rối loạn trình tự phá án của địa phương ... Các cậu tới chi đội báo cáo cho tôi ... Bảo đồn trưởng Bạch nghe điện thoại ...”
Lưu Thanh toát mồ hôi chuyển điện thoại, đồn trưởng Bạch không biết nghe gì mà ưỡn ngực nói hùng hồn: “Vâng, chúng tôi nhất định phá án theo trình tự thông thường, bảo vệ đại cục hài hòa của khu phong cảnh ... Vâng, chúng tôi sẽ thả người ngay.”
Bỏ điện thoại xuống, thấy hai vị hình cảnh nhìn mình trừng trừng, đồn trưởng Bạch nhếch mép: “Đừng nhìn tôi như thế, không phải tôi báo lên, tôi mà có tiếng nói ở cục có ngồi đây tới tuổi này không? Người của tổ chuyên án tỉnh chuyên môn tới đón đấy, lai lịch lớn như thế, tôi dám không nói à?”
Giờ Lưu Thanh tin lời Soái Lãng nói rồi, chuyện này hắn không muốn dính dáng chút nào nữa, gọi trợ thủ đi luôn.
Ra tới sân thì đám người trị an hẳn là được tin chuồn trước rồi, không thấy xe đâu, giữa sân đỗ một chiếc việt dã, khí thế hơn cái santana nát của phân cục nhiều, ngồi trên xe là hai cảnh sát mặc cảnh phục.
Trợ thủ khởi động xe chửi: “Tổ trưởng Lưu, sao anh không nói chúng ta không tự ý hành động mà cục trưởng Trần bảo chúng ta xuống, lai lịch y lớn như vậy, lỡ chúng ta bị đuổi thì sao?”
“Cậu hiểu cái gì, lãnh đạo vì sao trực tiếp an bài, đó là vì trái quy trình, xảy ra chuyện chúng ta gánh, cậu nghĩ lôi lãnh đạo ra thì chúng ta an toàn à? Lỡ chúng ta có bề gì còn có lãnh đạo đỡ cho, lôi lãnh đạo ra thì chết hết ... Đi thôi, con mẹ nó, đúng là xui xẻo ... Ngậm chặt mồm vào đấy.” Lưu Thanh xua tay căn dặn, xe lao vọt đi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT