Xe đi xa dần, Mộc Đường Duy ngờ vực hỏi: “Chị Phương, chẳng lẽ anh ta biết gì đó thật?”
“Không thể nào, vụ án do sở tỉnh dẫn sắt, trừ tổ công tác chúng ta ra thì trên cục đại đa số còn chẳng biết.” Phương Hủy Đình không tin.
“Nhưng anh ta nói không sai chút nào, chúng ta giăng lưới đầy trời, hiệu quả gần như không đáng kể, bao nhiêu ngày như vậy, trừ xác nhận một cái tên người, còn chẳng xác nhận được ...” Tiểu Mộc nóng ruột, hào quang tìm ra manh mối lần trước đang rời xa, khiến chàng trai một lần hưởng mật ngọt nhớ mãi.
Phương Hủy Đình mấp máy môi mãi mà không nói được gì, bọn họ thực sự đúng là một đôi chim non, người thì chân ướt chân ráo ra trường, người toàn làm việc văn phòng thiếu thực tế nghiêm trọng, gặp ngay phải vụ án lớn, thực sự là mù tịt. Vừa được lãnh đạo chú ý không lâu, do không đóng góp được gì, lại bị đẩy ra thành nhân viên điều tra ngoài vi, cảm giác rất mất mặt.
“Hay là chúng ta hỏi anh ta, nhìn cách ăn mặc xem ra anh ta làm ăn tốt lắm, nói không chừng tụ tập một đám lưu manh làm chuyện gì xấu thì sao, nếu có chúng ta cũng nên biết ngăn cản chứ nhỉ ... Không phải lần trước Soái tiền bối nhờ chúng ta quan tâm tới anh ấy à?” Tiểu Mộc thông minh được một lần, kiếm cớ thuyết phục cả hai.
“Chúng ta đang điều tra đám đua xe, rất có thể là những tên lưu manh thất nghiệp ngoài xã hội, Soái Lãng cũng tụ tập được một đám, anh ta trước kia cũng là thanh niên thất nghiệp còn gì, tính ra đám người đó chính là đồng nghiệp .... Đuổi theo, chúng ta phải điều tra cho ra.” Phương Hủy Đình cũng kiếm ra được một lý do rất thuyết phục.
Vì thế còn nhanh hơn cả Soái Lãng dự đoán, hai cảnh sát thực sự đuổi theo rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play