“À, tôi hiểu rồi, hai chị em nhà ngốc không có việc gì làm tới trêu chọc tôi đấy à, không sao không sao, có chuyện thì cứ nói, không có chuyện gì tôi cũng lời phí lời với hai người.” Soái Lãng hơi khó chịu vì hai người này cứ lấy Đỗ Ngọc Phân ra trêu, mà giữa y và Đỗ Ngọc Phân hoàn toàn không có gì, hơn nữa trong lòng biết ơn nhất chính là chị Đỗ luôn tin tưởng mình, vì thế thấy chướng tai.
Tiểu Mộc nhận ra có vẻ hơi quá lời rồi, Phương Hủy Đình như cố ý: “Không có chuyện gì hết, anh có thể biến mất rồi đấy, cẩn thận, tôi thấy các anh phát triển thành XHĐ rồi, có ai mua đồ như thế không, nếu không có chúng tôi thì đánh nhau thật rồi chứ gì?”
“Chuyện làm ăn, hai người mù làm ăn không hiểu đâu, tôi có nói cũng phí công. Hai người không có việc gì nhưng tôi có, vụ án trọng đại, không nghe hối hận ... Đừng bảo tôi dọa, có liên quan tới vụ án lừa đảo hai người đang làm đấy, tin không? Có điều tôi không dễ dàng nói ra đâu, trừ khi thanh toán chuyện lần trước, giờ tôi nhìn rõ rồi, tình cảm không có tác dụng, phải có chút phần thưởng chứ, ít ra phải có một tờ giấy khen chứ? Muốn biết không?” Soái Lãng vừa nói vừa quan sát.
“Vụ án đã kết thúc, nghi phạm đã sa lưới, anh bốc phét cái gì?” Phương Hủy Đình mặt lạnh tanh.
“Đúng, sao tôi cảm giác anh đang lừa chúng tôi.” Cứ gặp Soái Lãng là Tiểu Mộc lại không biết lời y nói là thật hay giả.
“Không đúng, hai người nói dối.” Từ vẻ hoài nghi của Tiểu Mộc, lại từ thể hiện rất kịch của Phương Hủy Đình, Soái Lãng phán đoán, hai con chim non này muốn muốn lừa y thì đợi kiếp sau.
Phương Hủy Đình ném cho Tiểu Mộc ánh mắt trấn áp, xì một tiếng khinh bỉ: “Đi, kệ anh ta, chúng ta là cảnh sát, phải phân rõ giới hạn với thành viên dự bị của XHĐ, sau này đường ai nấy đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play