Trần Lệ Lệ mừng rỡ nhưng còn chưa tin lắm, nhìn Soái Lãng chờ y xác nhận.
Soái Lãng thái độ lành lạnh, giọng điệu quái gở: “Hôm nay tôi dẫn xe lẫn người tới rồi, ở ngay ngoài kia, nếu chúng tôi về tay trắng thì sau này không tới làm phiền chị nữa đâu ...”
Hai vợ chồng kia như cà gặp sương vậy đều cúi đầu, sao không nghe ra giọng điệu uy hiếp trong đó, y không tới nữa, hàm ý cũng là không đàm phán nữa, lúc đó e chỉ còn một đường đối đầu ... Họ rất kiêng kỵ đám người Đại Ngưu, nếu đám người đó bày trò vô lại quấy phá thì khó làm ăn.
Soái Lãng không nói thêm, vỗ vai Đại Ngưu: “Đi thôi, chúng ta xem ra không được hoan nghênh ở đây rồi.”
Nói xong đi luôn.
Đại Ngưu không nói gì nhưng trừng mắt lên, đôi mắt trâu lồi ra khiến hai vợ chồng Trần Lệ Lệ rùng mình, Đỗ Ngọc Phân tỏ ra thất vọng: “Chị Trần, không quấy rầy nữa.”
Đi rồi, đi hết rồi, một câu nói nhẹ nhàng áp lực còn lớn hơn lời đe dọa, Trần Lệ Lệ cuống cả lên: “Khoan đã, lấy đi, lấy hết đi ... Số hàng đó làm vợ chồng tôi mất ăn mất ngủ lâu rồi, nhưng tôi nói trước, buôn bán trên tàu của các cậu, ở dưới là của chúng tôi nhé ... Chúng tôi còn 7600 két, cho các cậu tròn 7000 két, tôi không kiếm tiền của các cậu, nhập bao nhiêu bán bấy nhiêu ... Có gì thì nói với nhau được mà ... Nhưng nếu công ty tra ra thì tôi nói thế nào?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT