“Biện pháp của chị không đúng.” Soái Lãng lúc lắc ngón tay: “ Con người là giống hạ tiện, chị khép nép cầu xin họ, họ chẳng thèm để ý, không chửi mắng dọa nạt, họ không nghe ... Vì như bây giờ tôi quay về dập đầu 18 cái với Lâm Bằng Phi và Lý Chính Nghĩa, người ta không thương hại mà chỉ coi thường. Nhưng xử lý họ, lừa họ thì khác, lừa tới bọn họ không dám không cấp hàng, cấp rẻ tôi còn chẳng nhận.”
Đỗ Ngọc Phân coi như lời ba hoa, lý luận này cô thừa biết, nhưng không phải kiểu bóp méo như Soái Lãng nói.
Dọc đường đi Soái Lãng dứt khoát nói nguồn hàng phải tìm ở Trung Châu, chuyện này hiển nhiên thôi, như vậy mới có lãi được, lấy hàng vùng khác chỉ có lỗ, nên hệ thống đại lý mới tồn tại. Nhưng ở Trung Châu thì nhà nào dám cấp hàng cho bọn chứ, hai thị trường mỗi ngày tiêu thụ hơn 4000 két, lớn hơn cả nhà buôn, trừ đại lý trực tiếp, căn bản không cung cấp nổi.
Xe đi được 10 km, vào trong ngõ cách cung văn hóa một con đường, Soái Lãng xuống xe chỉ tấm biển lớn, ghi Phân phối hàng Trung Thiết, ngõ rất rộng, hai chiếc xe hơi có thể tránh nhau.
“Cậu định tìm ai?” Đỗ Ngọc Phân nhìn hoàn cảnh xung quanh, nơi này cách ga phía đông không xa, cô nghĩ hẳn Soái Lãng có người quen.
Soái Lãng tùy ý nói: “Trần Lệ Lệ.”
“Cái gì?” Đỗ Ngọc Phân giật mình, kéo tay Soái Lãng: “Cậu có biết Trần Lệ Lệ là ai không đấy hả?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT