Diệp Dục Dân vốn không ưa Soái Lãng từ đầu, giờ đối phương còn tới tận nơi khiêu khích thì làm sao mà chịu nổi, hùng hổ chỉ mặt Soái Lãng: “Đợi đó, cùng lắm chúng tôi hạ giá toàn bộ, phá nát thị trường này, đừng hòng ai kiếm được gì.”
“Ấu trí, quá ấu trĩ ...” Ai ngờ Soái Lãng cũng chỉ mặt hắn giáo dục: “Chiêu này tôi dùng dọa các người được, các người không lấy ra dọa tôi được, có hiểu kinh doanh không hả? Đập nát nơi này thì tôi về thành phố, đập nát Trung Châu tôi tới thành phố bên cạnh ... Đừng như con nhện kết được cái lưới thì nghĩ mình độc bá một phương, đừng có lên mặt lão đại, được chút ưu thế thì vênh váo, thua thiệt chút thì hùng hổ, tôi chướng mắt nhất là cái thái độ đó.”
“Anh ...” Diệp Dục Dân bước lên một bước, mất lý trí rồi.
“Làm gì thế, điên à?” Tần Nhiễm đẩy mạnh hắn lùi lại phía sau, nhìn Soái Lãng vác hàng giữa trời nóng như thế, nếu đánh nhau, một mình y chấp ba Diệp Dục Dân, tính cách cô trầm tĩnh hơn, chĩa mũi giáo vào Đỗ Ngọc Phân, mỉa mai: “Đây hẳn là thủ đoạn của phó tổng Đỗ rồi.”
Chủ yếu vẫn là vì hàng của Chính Nùng, người ta khó tránh khỏi hoài nghi này, người tiếp lời lại là Soái Lãng: “Tất nhiên rồi, có điều chị ấy không phải là phó tổng Đỗ, mà là tổng giám đốc Đỗ của chúng tôi, có chị ấy ở đây, các vị muốn cắt nguồn hàng của tôi cũng chẳng được.”
Í, bom mù, Đỗ Ngọc Phân hiểu ngay, Soái Lãng muốn đẩy mình lên sân khấu làm chủ đạo, như thế khó tránh khỏi đối phương hoài nghi Lý Chính Nùng giở trò đằng sau, dù sao cô xuất thân từ Chính Nùng, cô chẳng ngại quấy đục nước lên, mỉm cười không tỏ thái độ.
Quả nhiên có hiệu quả, Tần Nhiễm sinh nghi, loại chuyện này, càng nói người ta càng chẳng tin, mập mờ người ta càng tin.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play