Cách đó mấy chục mét, chuyện rỡ hàng chuyển hàng đã sắp tới hồi kết, nơi này giống như diễn tập vậy, tập trung hàng hoàn tất, sau đó đường ai nấy đi. Lão Bì và Tiểu Bì một đội, Hoàng Quốc Cường dẫn theo một tổ, Trình Quải và La Sách có đội ngũ riêng, khi đi còn nhìn đám người Phi Bằng vẫn đứng đần ra đó, trong đó có mấy tên nhân viên tiêu thụ từng bị Trình Quải dọa đánh, nên từ xa nhìn thấy hắn là tránh ngay.
Mấy thằng phá hoại nhìn nhau cười đểu, đã thế lại còn như bọn trẻ con tạo dáng anh em siêu nhân chọc tức Tần Nhiễm và diệp Dục Dân, khiến Lão Bì cười ha hả, chỉ Trình Quải: “Cái thằng nhãi này gian quá, Lão Bì này so với cậu phải lui sang bên rồi.”
“Đúng thế Lão Quải, bọn mày kiếm được nhiều hàng như thế từ bao giờ vậy, ngay cả bọn tao mà cũng giấu.” La Sách không vui tóm gáy Trình Quải, hôm qua còn tưởng vụ làm ăn này vậy là hỏng rồi, thiếu chút nữa đánh người ta, không ngờ không phải hỏng, mà là hot.
Trình Quải ngoắc ngoắc ngón tay ra hiệu cho mấy người tới gần, ai ngờ hắn thì thầm: “Đoán xem!”
A, thằng này muốn chết rồi, Lão Hoàng và La Sách đấm đá, Trình Quải càng thêm đắc ý, ối á luôn mồm mà không chịu tiết lộ, dù sao chúng mày càng tức thì chứng tỏ mày càng ngốc, càng đánh càng chứng tỏ mày vô năng, lão tử da dày ăn vài cú đấm chả chết.
Lão Bì thì chẳng sao cả, dù gì cũng kiếm được tiền mà, còn cảm thán một câu có văn hóa: “Lợn húc về phía trước, gà chạy về phía sau, cái này gọi là ai cũng có lối riêng ...”
“Không đúng.” Trình Quải cười hô hố, nói: “Cái này gọi là chiêu đái theo chiều gió.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT