“Nhìn đi, đã bảo chị rồi, không cần mời họ, nhất là không được mời họ uống, mấy đứa này không uống tới ngã lăn xuống gầm bàn không chịu dừng ...” Soái Lãng nói với Đỗ Ngọc Phân, quá hiểu đám anh em mà, hai ngày qua kiếm tiền ác quá, cho nên muốn nhân cơ hội điên một lần, Đỗ Ngọc Phân mời khách khác nào buồn ngủ gặp chiếu manh.
Đỗ Ngọc Phân trông cảnh tượng hỗn loạn chả khác gì quán bia ven đường, bình thường đủ dọa các cô gái sợ chết khiếp nhưng cô lại không có vẻ gì là không thích ứng, khẽ nói: “Thế cũng hay, tôi thích cách sống hào sảng này.”
“Đúng, đúng, sống phải thế này mới sảng khoái chứ.” Lão Bì rót bia cho Soái Lãng: “Trước kia tôi xông pha giang hồ có câu, sống phải say, say nên ngủ, thống khoái sống một hồi, bọn nhãi con này so với tôi khi còn trẻ thì vẫn kém lắm.”
“Nói gì đó Lão Bì, nói xấu chúng tôi à, đã thế mời anh một chén.” Đại Ngưu loáng thoáng nghe thấy cái gì đó hình như chê mình kém, muốn mời rượu Lão Bì, mời một phát nửa cốc luôn.
“Đúng là tai trâu.” Đỗ Ngọc Phân không nhịn được cười, thì thầm vào tai Soái Lãng một câu, cười khúc khích hỏi: “Soái Lãng, mấy người các cậu vốn làm gì thế?”
“Hỏi làm gì? Thăm dò chúng tôi đấy à?” Soái Lãng hỏi ngược lại.
“Không phải, tôi lấy làm lạ, các cậu làm gì, ai bán hàng cũng là nhân tuyển số một ... Cậu thì không cần nói nhé, Đại Ngưu thì đưa hàng lên tàu, Trình Dương và La Thiếu Cương hình như có đội ngũ riêng, bọn họ dẫn theo người không ít, tổ chức đâu ra đó, còn có Hoàng Quốc Cường, hôm nay còn lập điểm tiêu thụ ở Mẫu Đơn Viên, vừa bán buôn vừa bán lẻ ...” Đỗ Ngọc Phân chỉ nói rất nhỏ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play