Đỗ Ngọc Phân cười thế nào mà khiến Soái Lãng liên tưởng tới mấy thằng bạn xấu của mình. Cách này đúng là hiểm, nếu giảm giá ba hào bán ra số hàng này, khiến hệ thống giá cả của Phi Bằng dao động. Bọn họ hoặc phải chấp nhận hạ giá theo, sẽ thua lỗ, nếu không đánh mất thị trường, bất kể lựa chọn nào chỉ có hại mà không lợi gì.
Cứ tưởng Soái Lãng sẽ vui mừng phụ họa, dù sao dùng tiền của Chính Nùng, y chẳng tổn thân gì, không ngờ y lắc đầu ngay, nghiêm khắc nói: “Không được, tuyệt đối không được, ngay cả nghĩ thôi cũng cấm.”
“Vì sao, rõ ràng cậu toàn bày trò xấu, chớp mắt lại định làm chính quân quân tử à?” Đỗ Ngọc Phân cau mày.
“Tuyệt đối không được, chị Đỗ, không phải tôi nói chị, cạnh tranh thì cạnh tranh, không thể làm quá tuyệt tình, đừng quên để lại đường lui ... Chị mà làm thế là thành kẻ địch sống chết với Phi Bằng rồi, nếu ép họ vào đường cùng, họ giảm giá toàn bộ hàng, khi đó Pepsi của chị cũng không dễ bán đâu ... Cuộc chiến giá cả không ai muốn tham gia hết, làm ăn là để kiếm tiền, ai bán lỗ cho vui làm gì?” Soái Lãng dứt khoát phản đối: “Không nên cạnh tranh theo kiểu phá hoại thị trường chung như thế.”
Đỗ Ngọc Phân giang tay ra, gây khó dễ: “Vậy cậu nói xem phải làm sao, mặc dù vài vạn tiền mặt không phải nhiều, song cũng không ít, chẳng lẽ bây giờ chúng ta bán từng két, đi tiếp thị hộ Phi Bằng à?”
“Không cần, qua hôm nay thôi là nó biến thành tiền mặt rồi.” Soái Lãng có vẻ như hoàn toàn không lo lắng vấn đề này.
“Ai mua?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT