Buổi trưa Soái Lãng ăn cơm hộp, nơi ăn cơm là ở trong xe, bán đồ uống cũng không phải là không có lợi gì, ít nhất là nếu khát ở thùng hàng phía sau có cả đống đồ uống để chọn.
Tiểu Bì bê lên mấy chai, song Soái Lãng không muốn ăn uống gì, vơ bừa cơm vào miệng cho có, rồi lại bảo Tiểu Bì lái xe tới công ty taxi tìm Lão Hoàng.
Năm xưa Trình Quải, La Sách, Đại Ngưu, Lão Hoàng cộng thêm Soái Lãng nữa là 5 thằng nhóc phá hoại nổi tiếng trong khu tập thể đường sắt, học hành thì chả đứa nào ra làm sao, nghịch ngợm không ai bằng.
Nói ra Soái Lãng vào Đh Trung Châu coi như có tương lai tiền đồ nhất, nhưng tốt nghiệp xong thành kém cỏi nhất. Đại Ngưu thành lão đại trong đám công nhân vận chuyển ga tàu, La Sách mở công ty riêng, Trình Quải ở ngành bán sách lậu xem như có được vùng trời của mình. Cho dù là Lão Hoàng nhát gan nhất, năm xưa cả đám đi ăn trộm cũng chỉ dám đứng canh gác cũng là đội trưởng đội đội xe taxi rồi, mua một cái Santana chạy thuê, vài năm kiếm luôn về tiền xe, giờ xe cho người khác thuê thu tiền.
Đôi khi người ta sống không thắng nổi vận mệnh, câu này có chút lý, khi ấy người trong khu tập thể đỗ vào đại học không ít, có điều tốt nghiệp ngồi nhà không kiếm được việc chiếm phân ngạch lớn, ngược lại cái đám suýt chút nữa cao trung cũng không học xong thì sống khỏe phây phây.
Nếu để đám phá làng phá xóm năm xưa nói, chúng sẽ nói là đáng lẽ không nên đi học, tiền học ném vào động không đáy trường học chưa nói, lại còn lỡ cơ hội kiếm tiền, bây giờ dở dở dang dang cao không với tới thấp xuống không nổi, thực sự kiến người ta một lời khó nói hết.
Thôi, không nói nữa, tổn thương lắm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT