Soái Lãng nếm thử vài loại đồ uống Ác Nhĩ Mã mà Lão Bì mang tới, nước có ga tê tê, nước ép nguyên vị tàm tạm, thực ra y cũng không sành nên uống không nhận ra nhiều lắm, song đồ uống không có vị gì lạ, uống xong không thấy lợ miệng như uống đồ dùng đường hóa học. Nói chung là Soái Lãng thấy rất được, vị nào ra vị nấy, hơn đứt khối thứ đồ uống trên thị trường rồi, song hương vị là một phần.
“Quan trọng không ở chất lượng, hiện giờ làm ăn rượu ngon cũng sợ ngõ quá sâu, nhà máy nhỏ không đầu tư quảng cáo, không có danh tiếng, nói gì cũng phí công, Lão Bì, anh biết vì sao anh không bán được không?”
“Thỉnh giáo, thỉnh giáo.” Lão Bì làm vẻ mặt khiếm tốn.
“Bây giờ an toàn thực phẩm thành lo lắng của nhà nhà rồi, cả thương hiệu có tiếng còn thường xuyên bị lên án, huống gì sản phẩm nhà máy nhỏ vô danh? Ai tự nhiên đi mua thứ lạ hoắc để uống?”
“Hơn nữa giờ thị trường đồ uống, thương hiệu có tiếng phải trên trăm loại, mạng lưới bao chùm cả tỉnh, bao năm qua người ta hoàn thiện lắm rồi, từ nhà máy tới đại lý, từ đại lý tới kênh tiêu thụ, rồi tới nhà hàng, quán xá ... Liên kết ngày càng chặt. Còn anh, chẳng có cái quái gì cả, vẫn bán như đi bán đồ giả, anh nghĩ được không?” Soái Lãng nói một hồi thấy Lão Bì chớp mắt như khó hiểu lắm, chửi kèm vài câu, nói tóm lại trước kia Lão Bì đá bóng phủi không tệ, đá rất thuận chân, nghĩ mình đá siêu lắm, đến khi ra sân bóng chính quy, anh vẫn mang cách đá phủi ra áp dụng, không dập mặt mới lạ.
“Tôi cũng biết là không được.” Lão Bì nịnh: “Nhưng không phải còn có cậu à, cậu mà không xong, cùng lắm tôi trả hàng rút lui.”
“Sao anh không nghe ra nhỉ, tôi không bảo không được, mà là anh có vấn đề.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play