“Thế nào? Cậu nói một câu đi chứ? Soái Lãng, chúng ta hợp tác với nhau mấy năm rồi, tôi chỉ đợi cậu thôi đấy, người bình thường tôi chẳng thèm dùng.” Lão Bì làm ra vẻ cầu hiền tài như khát nước, chỉ đợi Soái Lãng cắn câu.
“Tôi không phải người bình thường, câu này đúng, nhưng cái thương hiệu của anh quá bình thường.” Soái Lãng đâu dễ bị người ta ba hoa qua mặt, Lão Bì ra ngoài kiếm cơm toàn bằng vào cái miệng này đấy, xấu có thể nói thành tốt, cái thứ đồ uống một đồng hai này trong miệng hắn thành thứ vươn khỏi Châu Á, nổi danh toàn cầu.
Lão Bì làm ra vẻ tức giận, không tán đồng: “Thái Sơn cũng là do đá mà thành, thương hiệu danh tiếng nhờ miệng thổi phòng mà ra, 20 năm trước ai biết Cocacola rồi 100 năm trước người địa cầu ai uống nước giải khát trong chai, toàn uống nước sôi ...”
“Thương hiệu chính vì bình thường mới có cơ hội cho chúng ta, chứ hàng thương hiệu lớn vừa bán ra người ta tranh nhau giành giật hàng rồi, làm gì tới phần chúng ta ... Tôi nói này Soái Lãng, đây là cơ hội phát tài, cậu không làm đừng hối hận.”
“Được rồi ... Các anh cứ phát tài đi, tôi hối hận cũng được.” Soái Lãng đứng dậy bỏ đi.
Ái dà, bốc phét quá đà, hỏng chuyện mất rồi, Lão Bì vội vàng chạy theo, tranh thủ đá thằng cháu ngoại đang cười trộm: “Này này này, đợi đã, sao lại nói thế chứ, chưa ăn đã đi à, buổi trưa còn định mời cậu ăn một bữa đây ... Làm ăn không thành tình cảm còn đó cơ mà. Đừng đi, đừng đi, Đông Đông, ra quán mỳ ngoài cửa gọi món đi, lấy thêm vài món chiêu đãi anh Soái Lãng ... Nào nào, Soái Lãng, cả năm mới gặp, ở lại nói chuyện với anh vài câu chứ.”
“Nửa ngày trời anh nói luôn mồm, làm gì có chỗ cho tôi nói.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT