Tiểu Mộc mặt tươi hơn hớn lấy di động ra gọi cho Soái Lãng, vừa nói mời cơm, không hiểu có chuyện gì mà mặt khó coi, như có biến cố vậy, vừa kết thúc điện thoại đã bực bội: “Anh ta không nể mặt chút nào, chị có biết anh ta nói gì không?”
“Nói gì?” Phương Hủy Đình không hiểu, mời ăn cơm mà còn nói lời khó nghe à?
“Anh ta bảo hai nam nhân ăn cơm với nhau có gì hay ho, không đi ... Tôi bảo có cả chị Phương, anh ta lại nói, hai nam một nữ mất hứng, không đi …” Tiểu Mộc cứ như bát tự không hợp với Soái Lãng vậy, chuyện tốt hay chuyện xấu đều có thể cãi nhau được: “Hay kệ anh ta đi, hôm nay có khi anh ta gặp chuyện gì không thuận lợi rồi.”
“Thôi, để tôi ...” Phương Hủy Đình lấy di động ra, vừa gọi một cái bên kia nhận máy luôn, thế là nụ cười càng thêm phần rực rỡ: “... A lô, Soái Lãng, anh làm gì đấy, sao nói chuyện với Tiểu Mộc như vậy ... Tối này tụ tập không, cám ơn anh chuyện hôm qua.”
Tiểu Mộc nhìn nét mặt Phương Hủy Đình, đó là nụ cười phát ra từ nội tâm, hắn lại thêm chút đố kỵ, ngày ngày ở bên nhau mà chẳng thấy cô nhẹ nhàng với hắn mấy câu, chẳng lẽ hai người này có ý với nhau?
Đột nhiên nghĩ tới đó, Tiểu Mộc càng ủ rũ, bảo sao người ta cứ hay nói, rau ngon bị lợn gặm hết.
Í, có biến rồi, nụ cười trên mặt Phương Hủy Đình dần biến mất, giọng cũng hạ thấp xuống, không biết nói cái gì, đột nhiên sầm mặt, sau đó tắt máy không có dấu hiệu gì cả, mím chặt môi, mũi hít thở mạnh, bộ dạng cứ như là muốn đánh người.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play