Bây giờ Tiểu Mộc bớt ngây thơ rồi, không tin lời Soái Lãng nữa rồi, tuy nhiên hắn cũng biết mình không đối phó được với y, đành nhường chị Phương, này này rõ ràng kiếm cớ, ý Túy Ông không phải ở rượu, quay đi chẳng đáp lời.
Phương Hủy Đình trấn an: “Anh không cần nhấn mạnh lần nữa, đã bảo là tin anh rồi mà.”
“Tôi biết hai người muốn làm gì, hai người đã nghĩa khí, tôi không thể quá thiếu nghĩa khí.” Soái Lãng nói một câu ẩn ý thu hút sự chú ý của hai người kia, sau đó từ ghế sau nhổm người tới, thần bí nói: “Hai người không phải muốn bắt mấy kẻ lừa đảo sao? Chuyện này quá dễ dàng, Nữ Tiêu là cái thá gì, tôi nói cho hai người một tập đoàn lừa đảo siêu cấp, thế nào? Chắc chắn còn oanh động hơn Nữ Tiêu đấy.”
Ồ, Tiểu Mộc mở to mắt, vừa nghe đã có chút kích động rồi, Phương Hủy Đình thì lại cau này hoài nghi.
Soái Lãng thấy hai người kia không phản ứng gì thì trầm giọng nói: “Làm cảnh sát không phải làm như hai người đâu, Tiểu Mộc, tôi nhìn một cái đã biết cậu là người mới rồi, dễ dàng bị tôi không chế thế sao được ...”
“Chị Phương, gọi chị là chị Phương nhé, tôi thì biết chị là nhân viên cơ quan, chưa tiếp xúc nhiều với đủ mặt cuộc sống ... Làm tội phạm muốn cho thỏa thì phải gây án lớn, làm cảnh sát muốn cho thỏa, vậy phải phá án lớn, cha tôi nói đấy ... Hai người có muốn phá án lớn không?”
Không ngờ nghi phạm dạy cảnh sát cách làm cảnh sát, Phương Hủy Đình vừa dở khóc dở cười lại trực giác thấy có gì đó không ổn, nhân chứng ngày một giống nghi phạm, mà nghi phạm bây giờ lại thành cái gì thì cô không nói được nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play