Bình Quả đầu lóe sáng nhảy bật dậy, chạy vào phòng Soái Lãng, lục tủ quần áo, lục tủ đầu giường, lục ngăn kéo một phen, cuối cùng lấy ra cuốn sổ nhỏ kẹp danh thiếp: “Phạm vi giao tế của Nhị ca rộng hơn chúng ta, quen biết rất nhiều, nói không chừng có người giúp được, chúng ta gọi điện thông báo từng người.”
“Á, đúng rồi, biện pháp này không tệ.” Hàn Đồng Cảng khen ngợi.
Điền Viên cũng chạy tới: “Có nên nói cho trong nhà anh ấy một tiếng không?”
“Nói cái rắm ấy, cha anh ấy là cảnh sát, còn cần mày nói à? Cho mày biết, nói cũng vô ích thôi, trong nhà anh ấy còn có bà mẹ kế, hai năm vừa rồi cả Tết anh ấy cũng có về nhà đâu.” Bình Quả căm giận nói.
Điền Viên ngậm miệng hiếm một lần không đốp chát lại, kỳ thực nơi này chính là nhà của nhị ca rồi.
“A … Trình Quải, anh từng uống rượu với hắn, tên bán sách lậu ... bạn từ nhỏ của lão nhị, lớn lên cùng một cái sân … ”Hàn Đồng Cảng nhìn số bấm điện thoại, cảm giác có hi vọng.
“Ai thế ... À à ... Nhớ ra rồi, Lão Hàn, phóng viên tòa báo ... Cái gì, Soái Lãng bị bắt à? Nó làm chuyện gì ... Ài, cái thằng này khá, đánh luôn cả cảnh sát à, vãi thật, tôi sẽ mời nó một bữa ... Chậc chậc, anh em chúng tôi vốn là loại bị cảnh sát đánh, giờ thành đánh cảnh sát rồi, tiến bộ rồi ... Ha ha ha ... Giúp gì? ... Lão Hàn, anh giúp thử xem, chuyện này ai dám giúp ... Đừng sốt ruột, thằng đó mạng lớn lắm ... Nó ra báo cho một tiếng nhé, tôi rủ đi uống rượu ...”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play