5 giờ sáng, khi trời đã tờ mờ sáng, sương sớm còn lãng đáng, phố xá im phăng phắc, đèn đường vẫn chưa tắt, Điền Viên từ đồn công an Quang Minh đi ra, thấy, chuyện đầu tiên hắn làm là nhổ một bãi nước bọt về phía đồn công an. Nếu không phải lúc này có ánh sáng, thế nào hắn cũng tụt quần đái một bãi cho hả giận.
Ra sớm hơn một bước, Hàn Đồng Cảng và Bình Quả đợi ở cổng đi tới, mỗi người một bên, lão đại quan tâm hỏi: “Sao ra muộn thế?”
“Trông em giống kẻ xấu chứ sao, đi vệ sinh còn bị người ta đứng canh bên ngoài.”
Điền Viên chùi miệng hậm hực nói, xoa xoa cái mông nhâm nhẩm đau, vẻ mặt rất phức tạp, tâm tình cũng phức tạp. Có người nói cuộc sống giống như cưỡng gian, lại còn không thể phản kháng, hôm nay cảm giác được mình bị cưỡng gian mấy lần rồi.
Bình Quả kéo mồm trông ngây thơ non chẹt, khá hơn một chút, khoác tay an ủi: “Mông Bự, không sao, chẳng qua là mắng mày vài câu, mày mong cảnh sát biết ăn nói tử tế à?”
“Nhưng mà tao tổn thương tự tôn, vừa vào bảo tao ngồi xuống trả lời, tao ngồi chậm một chút là bị đá ... Tao béo thế này, ngồi xuống dễ dàng lắm chắc.” Điền Viên nâng cái bụng mỡ, thấy hai người kia có vẻ không tức tối gì thì lạ lắm: “Hai người không sao à?”
“Anh làm ở tòa báo, họ tất nhiên là khách khí với anh một chút.” Lão đại thoải mái nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT