Két! Vương Tuyết Na bóp phanh, sao có người có thể nói ra câu đó một cách thản nhiên đường hoàng đến vậy, khiến tiểu học muội sững sờ mất nửa ngày mới có thể nói thành lời: “Mặt anh dày thật đấy, kiếm chừng đó lý do để bắt chuyện à? Nói xong chưa, chỉ thế thôi chứ gì?”
“Còn nữa ... Đêm hôm khuya khoắt tối đen, lại hẻo lánh ít người thế này, anh không yên tâm, anh đưa em về ...” Bên cạnh là vỉa hè thênh thang thoáng đáng, đèn từ cột đèn, cửa hiệu, xe qua xe lại sáng trưng như ban ngày, xung quanh tấp nập, Soái Lãng nói mà mặt chẳng đó.
Vương Tuyết Na biết không cắt được cái đuôi này, nửa tức nửa buồn cười, cố nghiêm mặt nói: “Em không rảnh đi đánh bóng mặt đường với anh, em phải về sớm, nếu không về quá muộn cha mẹ em sẽ lo ... Anh thích đưa thì cứ đưa, em không ngồi cái xe mà anh mượn đâu.”
Nói rồi đẩy xe lấy đà, đạp một cái vắt chân qua, váy hoa lất phất, tựa như con bướm bay đi, chớp mắt đã ra được.
Đi ... Đi rất chậm ... Nghe tiếng xe đạp kêu xè xè, gió tối lồng lộng thổi, đi được mấy chục mét, không thấy chiếc xe Buick của Soái Lãng bám theo, cũng không nghe thấy tiếng gọi. Vương Tuyết Na có chút hối hận, không nên làm cao như thế, có điều mới thế mà đã bỏ đi thi cũng chẳng có gì đáng tiếc ...
Lại đi thêm mấy chục mét nữa không thấy gì, Vương Tuyết Na nghĩ Soái Lãng bỏ cuộc rồi, má phồng lên như bánh bao quay đầu lại ... Suýt chút nữa thì tay lái không vững ngã xuống.
Ở phía sau là Soái Lãng, vẫn bám sát không rời, nhưng không phải đi xe mà là chạy bộ. Hừm, khổ nhục kế sao? Vương Tuyết Na bặm môi, cố ý trêu đùa, tăng tốc độ ... Đạp đạp đạp, xe đi được đúng một km mới quay đầu ... Đúng như suy nghĩ của cô, Soái Lãng bắt đầu thở dốc, nhưng vẫn theo sau.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play