Mặt nữ nhân, trời tháng năm, nói thay đổi là thay đổi được luôn, thậm chí có lúc anh còn chẳng hiểu làm sao nữa.
Soái Lãng lúc này cũng thế, chạy ra khỏi quán đuổi theo Vương Tuyết Na, không nói gì còn đỡ, nói một câu Vương Tuyết Na quay đi hướng khác, vẻ mặt rất kiên định, không ngăn thì thôi, càng ngăn cô đi càng nhanh.
Rời quán ăn chính là chợ đêm quầy hàng bày la liệt hai bên đường, đèn màu đủ kiểu, tiếng nam nữ cười đùa, tiếng người bán hàng đon đả chào khách, không khí hết sức nhiệt liệt. Mặt Vương Tuyết Na lại lạnh như băng giá tháng 12, cô vẫy xe taxi, thậm chí không thèm đợi Quan Nghiên Tuệ đang í ới gọi đằng sau.
Soái Lãng trong lúc cấp bách chắn trước người Vương Tuyết Na, đuổi taxi đi, hai người mặt đối mặt. Theo như lời Bình Quả dạy thì lúc này kệ cô vùng vẫy thế nào, cứ ôm chặt hẵng nói. Nhưng đối diện diện tiểu học muội nhỏ nhắn, yếu đuối vì tức giận mà trông như cún nhỏ lạc mẹ, y không ra tay được, khuyên: “Tính Điền Viên như thế, thích nói những lời độc địa, thực ra nó lành tính lắm, em đừng chấp, muộn thế này rồi, để anh đưa em an toàn về nhà.”
Câu nói này vừa bất đắc dĩ lại mang giọng điệu hạ mình cầu khẩn, Vương Tuyết Na có chút mềm lòng, đang định nói gì thì Quan Nghiên Tuệ thở hồng hộc chạy tới nắm tay: “Đừng giận mà ...”
Ai ngờ Vương Tuyết Na càng giận Quan Nghiên Tuệ, giật tay ra không thèm để ý. Soái Lãng an ủi vài câu, tới tận khi tới chỗ đỗ xe bên đường, chở hai cô gái về trường.
Không khí trên xe rất lúng túng, Quan Nghiên Tuệ ngồi ở ghế phụ lái, Vương Tuyết Na ngồi một mình phía sau, ba người không ai nói gì. Vài lần Quan Nghiên Tuệ quay đầu lại định nói gì đó, Vương Tuyết Na quay đầu đi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT