Dư Tội dìu cha vào phòng ngủ, đắp chăn lên, tửu lượng của cha không nhiều như cái bụng, uống chẳng được mấy đã say.
      Bật máy sưởi, hẹn giờ, nhìn cái phòng ngủ bừa bộn, lòng Dư Tội nhiều cảm xúc, trong nhà chẳng ai dọn dẹp, vẫn bừa như mười mấy năm trước, thiếu vắng bàn tay nữ nhân, nhà chả giống cái nhà. Cha nằm xuống một lúc đã ngủ say rồi, thi thoảng còn cười hềnh hệch rất bất thường.
      “Cha mơ thấy dì Hạ rồi!” Dư Tội nghĩ trong lòng, tắt đèn khép cửa lại.
      Về tới phòng ngủ của mình ở tầng 3, phòng khá rộng có giếng trời, có nhà tắm, đàng hoàng lắm, nhưng giống toàn bộ căn nhà, đồ đạc chẳng có gì. Một cái giường, một cái tủ, thậm chí chẳng có cả TV, chẳng có thứ đồ trang trí gì như ảnh cầu thủ bóng đá, hoặc nữ minh tinh, tóm lại chẳng có thứ gì để đoán ra tính cách của chủ nhân.
      Dư Tội lấy bản hiệp nghị bảo mật ra, xem rất lâu, châm chước từng từ, tới khi xác nhận rằng là không có cạm bẫy nào trong đó, có điều căn cứ vào cấp bậc bảo mật, y đoán ra phần nào, chữ "I” chứng tỏ nó ở cấp tuyệt mật, phạm vi bảo mật 30 năm, có nghĩa là dù y bị đào thải thì cũng phải giữ im lặng tối thiểu 30 năm.
      Rốt cuộc là huấn luyện gì mà đặt cấp bậc cao thế?
      Dù hình cảnh trong mắt người ngoài rất thần bí, đám học viên bọn họ vẫn hiểu phần nào, lực lượng cấu thành đa phần là nhân viên kỹ thuật chuyên nghiệp được phân phối trực tiếp từ trường đại học cảnh sát, đó là lực lượng trung kiên nhất, tiếp đó là bộ đội chuyển nghiệp và cảnh sát đã có kinh nghiệm thực tiễn ở tuyến đầu. Còn trường cảnh sát tỉnh thì đa phần đem dùng để bổ sung lực lượng cảnh sát huyện xã.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play