Dư Tội ở trong bếp nghiêng người thò đầu ra nhìn cha sùng bái: “Cha đúng là thông minh, có điều cha nghĩ tới không, đó là TV, tội phạm nó có đợi khi đại đội cảnh sát bao vây xông vào không? Thực tế truy bắt đều là dùng tiểu đội, giống bọn con hay huấn luyện, chỉ ba tới năm người, nếu không sẽ ảnh hưởng tới tính cơ động. Con trai cha to gan nhưng không đỡ nổi súng.”
      “Mày nói cũng phải.” Lão Dư dọn dẹp mấy cái sọt hoa quả kéo vào sát góc tường, phòng khách đa phần là chỗ để hoa quả nên chẳng có đồ đạc nhiều nhặn gì, một cái TV treo tường, một cái máy pha nước nóng đặt trên kệ gỗ, dưới kệ là bộ ấm chén, một cái bàn gập, vài cái ghế nhựa, cho nên dọn cơm cũng nhanh, nhấc cái bầu rượu trên tường, làm một chén trước cho ấm người: “Thế thì nghĩ kỹ đi, nguy hiểm mà chẳng đổi lại được cái gì thì ngu mà làm à, không đi thì thôi, giờ thất nghiệp đầy ra đó.”
      Cha có cái hay, tuy từ nhỏ tới lớn giáo dục y chủ yếu bằng nắm đấm, nhưng là cũng luôn ủng hộ y vô nguyên tắc, cơ mà nói đi nói lại cũng tiếc, Dư Tội bê đĩa rau xào với bát canh đặt xuống bàn, kéo cái ghế nhựa ngồi đối diện phân tích lợi hại, thương lượng với cha: “Con thấy cũng có cái hay, nếu như mà con được chọn sẽ ở lại tỉnh thành, làm hình cảnh xung phong hãm trận, còn nếu bị loại, tuy mất mặt một chút, nhưng mà có ưu đãi, ít nhất cũng là tinh anh từng tham gia huấn luyện, bên trên nhìn không trúng có bên dưới vớt vát tạm. Nếu con thực sự được phái về đồn công an trong khu, chẳng những cha đỡ tiền lo lót, con cũng sớm kiếm tiền vài năm.”
      “Mày nói đúng lắm, chẳng bằng mày cố tình bị loại đi, ở tỉnh thành toàn bọn con ông cháu cha, làm đít trâu sao bằng về Phần Tây mình làm đầu gà. Về đây công tác một là quen đường thuộc lối, hai có chú bác mày phối hợp, không lo xảy ra vấn đề.”
      Câu này hợp khẩu vị Dư Tội, hai cha con cụng chén cái keng một cái, kế hoạch hoàn mỹ, chỉ là chẳng hiểu tài sao, lòng vẫn còn chút phiền muộn, ngửa cổ uống cạn chén rượu.
      Hiểu con không ai bằng cha, Lão Dư lại rót đầy rượu cho con, an ũi: “Đừng nghĩ nhiều, con người rồi cũng qua cầu Nại Hà thôi, khi cha bị thôi việc, mày mới một tuổi, cảm giác trời sập mất rồi, rồi mẹ mày bỏ đi, cha nghĩ cuộc đời vậy là hết, có lúc nghĩ quẩn, muốn ôm mày nhảy xuống sống cho rảnh nợ. Thế rồi cũng cắn răng qua được đấy thôi, mà lại sống không tệ nữa. Đời cha vậy là ổn rồi, không đòi hỏi gì nhiều nữa, ra sao cũng được, nếu mày muốn ở lại tỉnh thành, cha tích cho mày ít tiền nhà, mày là đứa hoạt bát khôn ranh nói không chừng ở trên đó làm ăn được, kiếm cô vợ thành phố... Nếu mày về Lâm Phần, vậy thì càng tốt, cha sửa lại nhà cho đàng hoàng, nếu mày không muốn sống với cha, cha mua cho cái nhà ở nội thành, đợi tám mười năm cha ở nhà bế cháu.”
      Dư Tội mân mê chén rượu chưa uống ngay: “Cha, đừng chỉ nghĩ kiếm vợ cho con, kỳ thực chuyện gấp bây giờ là kiếm vợ cho cha mới đúng, nếu không sau này vợ con mà không ưa cha, cha sống lủi thủi một mình làm sao con yên tâm được.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play