Mẹ bỏ đi theo người ta!
      Đó là câu nói gây tổn thương nhất tuổi thơ Dư Tội, y không biết bao lần hỏi tại sao, y vẫn hi vọng đó là lời nói dối.
      Lớn lên một chút, chắc là tầm mười tuổi đi, khi đó Dư Tội khá hiểu đời rồi, câu chuyện về mẹ lại khiến y thấy rất hợp lý, theo đồng nghiệp cũ của cha nói, khi xưa cha là kỹ thuật viên trong xưởng, tướng mạo không có gì, nhưng mà là người tích cực hài hước, có cơ sở quần chúng, chẳng hiểu thế nào mà tán tỉnh được hoa khỏi của xưởng, cuộc sống nhỏ cũng hạnh phúc. Thế nhưng làn sóng cải cách mở cửa ùa tới, xưởng không theo kịp thời đại nên đổ bể, nghèo khó tới tiền mua sữa bột cũng không có thì làm sao giữ nổi người vợ hoa nhường nguyệt thẹn đó.
      Thế nên mẹ bỏ đi theo người ta là hợp lý.
      Dư Tội từ đó không hỏi thêm về mẹ mình nữa, y hiểu rồi, nhưng vì hiểu mà y hận.
      Về sau đi học ở trường bị bạn học dùng chuyện này trêu chọc, làm Dư Tội không chỉ một lần đánh nhau tới vỡ đầu chảy máu. Khi đó cha cứ luôn phải tươi cười đi xin lỗi phụ huynh nhà người ta, còn đền tiền, rồi dẫn thằng nghịch tử về đánh một trận, đứa bé không mẹ trốn tới chỗ vắng vẻ co mình lại khóc tới ngất đi.
      Suốt cả tuổi thơ Dư Tội không có bạn, y làm bạn với mấy con chó hoang ở xưởng đổ bể kia, xong y không bao giờ nuôi chó, vì thế mấy con chó vừa là sự an ủi, vừa là chứng nhân cho nỗi đau tuổi thơ của y.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play