Dư Tiểu Nhị lúc đó đang ở xưởng điện tử Tân Hoa, trấn Vạn Khoảnh, nơi này là đại bản doanh của nhóm người mới đang nổi như cồn trong giới buôn lậu một dải ven biển Quảng Châu.
Tựa hồ hôm nay trong xưởng có chuyện gì vui vậy, khiến Thử Tiêu ca hưng phấn nâng chén mời, cùng Đại Đồn, Hóa Phì, Phấn Tử chạm cốc uống tới hứng khởi, thế là bài hát anh em truyền tụng rộng rãi ở KTX trường cảnh sát đã được hắn lưu truyền thành công tới đây.
Chỉ nghe giọng Đại Đồn giọng như lệnh vỡ hát: “Người anh em, người anh em của tôi, thân nhất chính là anh.”
Nói tới "anh” chỉ sang Hóa Phì, Hóa Phì phải cạn chén, lắc lư cái thân toàn thịt mỡ: “Người anh em, người anh em của tôi, thân nhất chính là anh.”
Tay chỉ sang Thử Tiêu, ai bị chỉ người đó phải uống, nếu không thì không phải là anh em, Thử Tiêu hào sảng uống cạn luôn, xem ra hòa nhập rất tốt, mặt đỏ phừng phừng vỗ bàn gõ nhịp rống như bò: “Người anh em, người anh em của tôi, ăn uống, bài bạc, cầm đầu chính là anh.”
Dư Tội bị chỉ vào, cười ha hả cùng mọi người hô vang "cạn", rượu đổ hết vào bụng.
So với thời Trịnh Triều thì mọi người sống thực sự tốt hơn không ít, chí ít thì không cần mạo hiểm bị đội chống buôn lậu bắt người bắt xe nữa, chỉ cần yểm hộ ở con đường chỉ định là được. Xe đội tuần tra truy đuổi rát quá thì đi ngược chiều lại khiến họ tránh đi, chiếc xe cải tiến xông qua trạm kiểm tra đã thành truyền kỳ trong nghề, đi theo lão đại như thế còn gì mà nói, ăn bát lớn, uống chén to, tiền chia cả cọc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT