Khi Lâm Vũ Tịnh nhận được đoạn ghi hình giám sát của Vương Vũ Vi thì cô đang mở hộp cơm ra, một nửa là cơm trắng, hai ô còn lại là rau xào và ít thịt rang, 15 đồng một suất, ăn liền nửa năm rồi, ăn tới quên cảm giác được ăn bữa cơm là thế nào nữa, cũng chẳng gọi khổ ải, đơn giản cho vào mồm, nhai rồi nuốt thôi.
Vừa tách cái đôi đũa dùng một lần ra thì Hứa Bình Thu đi vào, cô vội đứng lên kính lễ. Đỗ Lập Tài đi sau cũng bê hộp cơm, không ngờ hôm nay có thêm một suất vịt quay, rủ cô ăn cùng, đoán chừng chiếu cố lãnh đạo mới có được chút cải thiện này.
Hiện giờ đề tài chỉ còn xoay quanh vụ án, Lâm Vũ Tịnh đưa ghi chép hôm nay cho Hứa Bình Thu, Hứa Bình Thu vừa ăn vừa xem, nụ cười nở trên môi: “Hai người có nhận ra không, bọn chúng bị kéo theo tiết tấu của chúng ta rồi đấy.”
“Thế sao? “Đỗ Lập Tài nhận lấy bản tóm tắt lịch trình trong ngày, không thấy có gì khác thường hết, người ta ngày ngày ở cùng nhau, không thấy gì khác.
Lâm Vũ Tịnh bởi vì là người tổng hợp thông tin nên hiểu rõ hơn, lại được Hứa Bình Thu nhắc nhở như thế, hiểu ra rất nhanh: “Mạc Tứ Hải bám đuôi ‘hàng’ cho tới khi hai xe tách nhau ra, sau đó hắn tới Quảng Châu gặp Tiêu Đào, tiếp đó Tiêu Đào lại đi ăn cơm cùng Thẩm Gia Văn và Phó Quốc Sinh, bộ máy của chúng lệch quỹ đạo thường ngày... Khả năng bọn chúng đang thăm dò ‘hàng’.”
“Thông minh.” Hứa Bình Thu khen một câu: “Sau khi Trịnh Triều mất tích, chúng phải tìm người mới, cho nên phải thăm dò cẩn thận như vậy.”
“Có hơi vội, chẳng lẽ chúng lại muốn xuất hàng sao?” Lâm Vũ Tịnh không xác định lắm, cách làm càn như của Dư Tội có làm ăn lâu dài được hay không là vấn đề, không cần vội tiếp xúc như thế.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play