Hứa Bình Thu rời đi rồi, Dư Tội muốn gọi mấy em gái vào chơi, Thử Tiêu chết nhát không dám nữa, còn nói lỡ chẳng may mấy em gái cũng có người trong nhà thì sau này về làm sao nhìn mặt nhau được nữa, tóm lại là xong việc kéo Dư Tội chạy về luôn.
Thị trấn nhỏ buồn tẻ, đại đa số mọi người 10 giờ đã lên giường ngủ cả rồi, lác đác đèn đường thưa thớt, ủng oẳng tiếng chó cắn ma làm không gian thêm phần tĩnh mịch.
Reng! Reng! Reng! Hồi chuông điện thoại gấp gáp, Dư Tội lơ mơ màng màng mò điện thoại ở tủ giường, vừa nhìn số điện thoại liền tỉnh ngay tức khắc, là số khẩn cấp của điểm giám thị, vừa "a lô” một câu nghe bên kia báo tin liền cứ thế chân đất chạy ra ngoài.
Hỏng rồi, có người muốn tới đập phá, Dư Tội chạy ra hành lang nhìn thấy xe đi tới, quát tháo: “Dậy, dậy mau!”
Tối qua ăn mừng nên uống không ít, tố chất đám người này kém quá xa so với học viên trường cảnh sát, ở trường chỉ cần hô một tiếng là dậy hết rồi. Trong lúc khẩn cấp, Dư Tội thấy xô nước ngoài hành lang, bất cần biết nước gì, ào một cái dội thẳng vào đám người ôm chăn ngủ, rống lớn: “Mau, mau lên, có người đánh tới nhà rồi.”
Hả? Câu này hiệu quả ngay, mấy tên hoảng loạn mặc quần áo, Phấn Tử nhanh chân xỏ quần vào một cái là xuống lầu gọi công nhân, Dư Tội tay cầm ống tuýp sắt gõ keng keng vào lan can, thúc giục: “Đóng chặt cửa chính.”
Thử Tiêu bước thấp bước cao hớt hả hớt hải chạy ra, vấp chân ngã oạch một cái, lại lồm cồm bò dậy dụi mắt xem xét tình hình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT