Khi ở Ô Long mỗi lần đi trực, toàn là Giản Phàm dẫn dội, bất kể là chui vào đâu làm biếng, dựa vào chỗ nào ngủ gật, đều do y chỉ huy, nói về làm ăn gian dối, Giản Phàm cực kỳ sở trường, bản tính gian thương ấy được rèn từ nhỏ mà.
Chớp mắt một cái, năm người biến mất trong gió tuyết.
Lại chớp mắt một cái, đường phố không còn ai, năm anh em chạy hơn 1 km, chui vào một cái quán nhỏ ven đường uống rượu. Giản Phàm cực hiểu địa hình xung quanh đây, hổi làm việc ở nơi này đã cùng Hương Hương nắm tay nhau đi khám phá hết rồi. Tiểu khu đối diện với đường thông tới khách sạn, có động tĩnh gì là nhìn thấy ngay, bộ đàm chỉ cần kêu rè rè một chút là lập tức chạy ra đường vờ trực, vạn vô nhất thất.
Mùa đông, lại là ngày tuyết bay lả tả, có được bình rượu nóng vài món nhắm là mỹ vị trần gian rồi, Tiêu Thành Cương uống một chén rượu xua đi hơi lạnh, khà một tiếng thỏa mãn: “Oa ca, em biết chỉ cần có anh là kiếm được chỗ ăn mà.”
Một học viên khác thật thà hỏi: “Giản Phàm, uống rượu khi đang trực, liệu có bị mắng không?”
“Đồ ngốc.” Giản Phàm phất tay: “Trời lạnh thế này, chúng ta nói là thuận tay mua bình rượu chống lạnh, ai làm gì nổi? Có điều đừng uống nhiều, say rồi khó ăn nói.”
Dương Quốc Giang bực mình mắng người kia: “Không uống thì thôi, ra đường mà đứng đi.”
Người kia im luôn.
“Mọi người nghe đây, ca tuần tra đầu tiên, về xe nghỉ ngơi, hoặc là về phòng Cửu Đỉnh bố trí để nghỉ. Tôi đoán lần sau phải ba tiếng nữa, nhìn thấy chỗ kia không, lần thứ hai chúng ta chui vào đó một tiếng, tiếp tục về ngủ.” Giản Phàm cầm đũa chỉ hướng đèn nê ông bài binh bố trận.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT