“Hai đứa lưu manh im mồm, đừng làm hư Manh Manh. Manh Manh, em đừng nghe chúng nói linh tinh.” Dương Hồng Hạnh quát, hai cô gái kia không nói nữa, song vẫn cười suốt.
“Kỳ thực em thấy chị và Giản Phàm rất xứng đôi, một điển trai một xinh đẹp, một đôi kim đồng ngọc nữ.” Không ngờ Ngưu Manh Manh đường hoàng nói.
“Manh Manh, em gái, em nhầm rồi, đại tỷ thì ngọc ở chỗ nào, có mà dục ở trong từ dục vọng ấy.” Lương Vũ Vân tiếp lời khiến mấy cô gái phì cười.
“Không thèm nói với các cô nữa, tôi đi ngủ đây.”
Dương Hồng Hạnh dường như có tâm sự, không như mọi khi tán gẫu tới tận khuya, trong phòng chẳng mấy chốc khôi phục lại sự yên tĩnh, người khác dần dần thở đều đặn, nhưng cô thì chẳng sao ngủ được. Buồn chán quá mới bày ra trò này, chẳng qua là để trêu ghẹo tiểu soái ca, chỉ là tối nay một phen trêu ghẹo mới biết tiểu soái ca rất chân tình, không hề giả tạo, tính cách thoáng đạt, hóm hỉnh tự nhiên. Chẳng biết từ lúc nào hai người nắm tay nhau đi mấy vòng ... có chút, giả thành thật rồi.
Có người bạn trai như vậy cũng không tệ, nhưng người ta có bạn gái rồi, hơn nữa tập huấn cũng sắp kết thúc, trằn trọc mãi ...
Ngày hôm sau Giản Phàn vô tình phát hiện ra, rất nhiều làn thu ba như đạn tập bắn không ngừng bắn về phía mình. Trong đó có cả Dương Hồng Hạnh rất có khí chất, Lương Vũ Vân chín như mật đào, Tần Thục Vân cười có má lúm đồng tiền thục nữ duyên dáng, thậm chí cả Ngưu Manh Mạnh bụ bẫm cũng thi thoảng cười với y, hoàn toàn không giống vẻ hằn học thường ngày.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT