Bàn giao công việc, ký hiệp nghị bảo mật, vội vàng rời đi, mọi người bận rộn, không ai hỏi gì, nơi này người ra người vào nhiều lắm, nên căn bản không ai hỏi nhiều làm gì. Chỉ có Cảnh Văn Tú hơi thương cảm tiễn Giản Phàm ra tận cửa, đứng bên trạm gác vẫy tay tạm biệt, như tiễn chiến hữu biệt ly.
Chỉ có điều vị chiến hữu rời cửa không xa như cá gặp nước, khoan khoái nhảy cẫng lên, chạy đi tìm một cái điện thoại công cộng bấm số gọi về Ô Long.
“Chú hai, Tiêu Minh Vũ bị bắt rồi, chẳng may có người tra ra chú tặng quà lo công tác cho cháu, thì phải chối ...”
“Vớ vẩn, chuyện này còn cần cháu dạy à, chú biết lâu rồi.”
Chú hai nói với vẻ rất bực mình, rất kiên quyết, cũng làm Giản Phàm rất yên tâm, chú hai chức vụ không cao nhưng kinh nghiệm lão thành, giác ngộ tốt.
Trước kia xem phim rất thích người mà vừa lộ ra thân phận liền áp giải người ta đi không rõ tung tích, thấy rất ngầu, rất thần bí. Bây giờ chỉ càng căm ghét, dù là cách ly người khác hay mình bị cách ly, đi ra ngoài đều có cảm giác như cách cả đời người, Giản Phàm đứng giữa đường phố xe cộ qua lại nườm nượp, cho dù cái không khí ô nhiễm cũng làm người ta thoải mái hơn sự ngột ngạt trong tổ chuyên án, cảm giác muốn ngửa cổ hét to.
Có điều không hét ra được, gọi điện thoại cho Dương Hồng Hạnh mãi không thông, liền chạy thẳng tới tiểu khu công đoàn, trong nhà không có ai làm Giản Phàm có cảm giác không lành, lại vội vội vàng vàng tới ban đốc sát cục công an, khỏi phải nói, chỉ có ghế trống không, hỏi hai vị đốc sát không quen, bọn họ nhìn mình như người ngoài hành tinh, kết quả càng lòng lạnh ngắt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play