“A, thì ra là vị ở cục tư pháp, bị Đường Thụ Thanh khai ra, hình như liên quan tới việc bảo lãnh cho Tề Thụ Dân ra tù sớm, còn liên quan tới việc nhận hối lộ, sao lại chuyển tới chỗ chúng ta nhỉ?” Cảnh Văn Tú đơn thuần là người ngoài cuộc bình luận, không thấy Giản Phàm trả lời, quay sang thấy vẻ mặt y có chút thất thần: “Sao, thân thích của anh à?”
“Cô thấy tôi giống người có phúc phận như vậy không?” Giản Phàm cười gượng gạo, cúi xuống dọn dẹp đồ đạc, Dương Công Uy sa lưới là điều y dự đoán trước từ lâu, chẳng ngạc nhiên, nhưng y lo nhất là Dương Hồng Hạnh không chịu nổi sự đả kích và khinh bỉ của thế tục, không biết lúc này cô ấy thế nào, y không thể ở lại nơi này nữa.
“Anh làm sao thế?” Cảnh Văn Tú phát hiện Giản Phàm rất bất thường.
“Tôi phải đi ... Cám ơn cô giúp đỡ, có cơ hội, tôi nhất đích thân mời cô một bữa.” Cảnh Văn Tú ngạc nhiên: “Đi, vụ án chưa kết thúc, sao anh có thể tùy tiện đi được chứ.”
“Cô sai rồi, tổ chuyên án mong tôi đi mà chẳng được.” Giản Phàm cười đi ra khỏi văn phòng, bước chân gấp gáp chạy dọc hành lang, kệ tiếng gọi của Cảnh Văn Tú đằng sau.
“Tiểu Giản, nào nào, ngồi đi, tôi đang muốn tìm cậu.”
Chủ nhiệm Nghiêm ngồi sau cái bàn chất đầy hồ sơ, nghe tiếng gõ cửa ngẩng đầu nhìn Giản Phàm đi vào, đây là chàng trai ít tuổi nhất tổ chuyên án, nhưng làm người ta thích nhất, vốn nghĩ cảnh sát cơ sở trẻ tuổi, lập công lớn, thế nào cũng rất kiêu ngạo, hóa ra ngược lại, là chàng trai nhiệt tình gặp ai cũng cười, việc gì cũng làm, rất chăm chỉ chịu khó mà không than vãn, ai mà không thích cho được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play