Góc rẽ tòa nhà, Giản Phàm nhìn theo bóng xe huýt sáo nho nhỏ, người co ro chạy ra khỏi tiểu khu, nhìn cái cảnh vừa rồi, đoán chừng là tức phát cuồng, tới khi bình tĩnh lại, đoán chừng bái bai thôi, anh chàng học vấn cao như thế, thân phận cao như thế, mũ gì cũng đội được, không tin hắn có dũng khí đội mũ xanh.
Bằng vào mấy bức ảnh kia, không bái bai mới lạ.
Run run chạy ra ngoài, mắt đảo quanh, Trương Kiệt lén lút chạy tới, hỏi nhỏ: “Thành công chứ?”
“Tất nhiên, không thấy à? Nổi giận bỏ đi rồi ... Hừ hừ, áo đâu, áo đâu, lạnh chết mất, mẹ nó, tôi phải nấp dưới cầu thang nửa tiếng ...” Giản Phàm rên hừ hừ, lấy áo ngoài của Trương Kiệt, đó là áo nhờ cầm hộ, để giả vờ cho giống mặc mỗi cái áo len mỏng đợi Ngô Đích, hắn đến muộn tí nữa chắc hắt hơi liên tục rồi.
Hai thủ phạm mau chóng rời hiện trường gây án, Trương Kiệt chạy theo Giản Phàm hỏi: “Giản Phàm, liệu người ta có tin không?”
“Ha ha ha, xưa nay tôi nói thật thì rất ít người tin, nhưng tôi mà nói dối lại chẳng ai nghi, đời nó oái oăm vậy đấy, ha ha ha.” Giản Phàm cười rất đắc ý.
Trương Kiệt thấy câu này hết sức có lý, lời nói thật trong miệng Giản Phàm luôn cảm giác hết sức hoang đường, cho dù sau đó có chứng minh là y đúng chăng nữa, lần sau được nghe vẫn thấy khó tin, còn y nói dối thì nào cũng hợp lý lọt tai hết, chẳng những đám nghi phạm bị y quay như chong chóng, mà bọn họ cũng vậy: “Cơ mà làm thế thất đức quá, với lại người ta mà biết thế nào cũng không tha cho cậu, đừng có để liên lụy tới tôi đấy.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play