“Cái đồ vô tích sự, không biết nghĩ đường tiến lên, chỉ muốn chui xuống bếp.” Mai Vũ Vận xía ngón tay tới, Giản Phàm không né tránh còn đưa mặt tới gần cho mẹ xỉa vào mặt, cười hì hì, thấy con trai hiếm khi vui vẻ như vậy, không đành lòng mắng, khuyên nhủ: “Lần này con về, tâm sự trùng trùng, mẹ biết ý con, Hương Hương nó chê con chẳng qua vì con không có cái nhà đàng hoàng thôi, con trai mẹ thua kém gì ai đâu. Mẹ nghe ngóng rồi, bằng này cũng gần đủ, con vay một ít, trong nhà sẽ trả cùng với con, vài ba năm thôi là xong. Đừng thấy người ta có tiền mà ghen tỵ con ạ, trên thành phố nhiều người giàu có thật đấy, nhưng đa phần cũng là làm công ăn lương, vất vả kiếm sống thôi. Để tâm thái bình thản, rộng mở, cuộc sống tốt đẹp là do chúng ta từ từ gây dựng mà lên, nếu tham cái trước mắt sẽ không lâu dài được đâu, cuộc đời còn dài con ạ, ai là người cười cuối cùng chưa nói trước, người giàu cũng khóc đầy ra đó.”
Vẫn là lời ấy thôi, bây giờ nghe vào thấy gợn sóng cảm động, Giản Phàm cảm thụ được bàn tay mẹ vuốt ve má mình không còn mịn màng nữa, cảm thụ tình cảm sâu nặng trong lời dặn dò đó, lại làm một việc mẹ bất ngờ, trả sổ tiết kiệm vào tay mẹ: “Mẹ, con không cần.”
“Không cần phải sĩ diện với mẹ, trước kia không đưa cho con là sợ con tiêu bừa bãi, giờ con hiểu chuyện rồi, đưa tiền cho con không sao nữa.”
“Con không cần thật mà.”
Mẹ không bao giờ nói nhẹ nhàng được quá lâu, nổi nóng rồi: “Này, thằng nhóc thối, có phải con chê ít không? Cha mẹ con chỉ có thế thôi, mua nợ còn được, muốn mua đứt luôn thì chịu.”
“Mẹ, người ta nuôi con để đề phòng tuổi già, mẹ thế này là nuôi con hại tuổi già. Em gái con còn đang đi học, cha mẹ có tuổi rồi, không thể sống mãi vì con được.” Giản Phàm nói một câu làm mẹ ngỡ ngàng không rõ con trai uống nhầm thuốc gì, định hỏi thì Giản Phàm ngăn lại: “Mẹ, từ nhỏ mẹ lẫn giáo viên trong mấy khu nhà xung quanh đều nói con là đứa kém cỏi nhất, không nói nữa, nói tới người giỏi giang nhé? Con trai thầy Hậu, đi Mỹ rồi, mấy năm liền không về. Giáo viên vật lý năm cao trung thứ hai của con, hai người con trai, một ở Tây Ban Nha, một ở Bắc Kinh, năm mới không thấy đâu. Còn nhà ở dưới nhà chúng ta, mua nhà cho con trai ở Thượng Hải, giờ thì làm quần quật trả nợ, cũng không dám về nhà ăn Tết. Mẹ, muốn con thành nô lệ cho nhà cửa, cha mẹ thành nô lệ của con cái à, muốn con bất hiếu sao? Cha con 15 tuổi đã rời nhà kiếm tiền nuôi ông bà nội, con sắp 30 tới nơi rồi, còn ngửa tay xin tiền cha mẹ sao? Mẹ, con thực sự không có ý đó, cha mẹ giữ gìn sức khỏe mới là quan trọng nhất, huống hồ bên trên còn có ông bà nội đã già, dưới còn em gái đang đi học, con sức dài vai rộng, công việc đàng hoàng còn nhận tiền cha mẹ sao? Mẹ, hai mươi mấy năm nữa con 50, cha mẹ 70, con vẫn tìm mẹ nói, mẹ, cho con ít tiền à? Mẹ muốn nuôi con thành người như vậy sao?”
Dù sao Giản Phàm quyết định rồi, trong khoảng thời gian dài nữa sẽ không nghĩ tới chuyện vợ con, vừa đấm bóp vai mẹ vùa nói đùa, hóa giải việc này, không ngờ một giọt nước mắt nhỏ "tách" xuống mu bàn tay, mẹ đang cúi đầu lau nước mắt, Giản Phàm cuống lên: “Mẹ, mẹ, sao khóc thế, con trai mẹ hiểu chuyện được có một lần, có cần cảm động như thế không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play