“Thằng đó là chủ nhiệm chi nhánh ngân hàng ở Đại Nguyên, năm nay 30 tuổi, cha mẹ công nhân viên bình thường thôi, không có gia thế gì hết, hắn thuộc loại tay trắng lập nghiệp đấy, vậy là đáng nể lắm. Trước Tết hai nhà gặp nhau rồi, cha mẹ bên đó rất thích Hương Hương, nghe nói chọn ngay rồi, 2 tháng nữa sẽ kết hôn.” Phí Sĩ Thanh không lấy chuyện này đả kích Giản Phàm như mọi khi nữa, buông một tiếng thở dài buồn rười rượi, hắn là người chứng kiến toàn bộ quá trình yêu đương của hai người đó, có gập ghềnh lên xuống, có trắc trở ly biệt rồi lại dính lấy nhau, tưởng tu thành chính quả rồi, đùng một cái lại đổ vỡ không đáng: “Hai đứa chúng mày thật là ... nếu lúc đó ngồi lại nói chuyện tử tế đã khác, trải qua bao chuyện rồi ... đáng tiếc, chúng mày vốn là một đôi đẹp như thế.”
Nghe tới đó Giản Phàm dừng tay lại, nhìn ra thằng bạn đúng là thực sự thấy tiếc, không phải trêu mình, nhưng Giản Phàm không còn nhiều phẫn nộ bất bình như trước, đa phần chút buồn hoài niệm kỷ niệm đẹp đã trôi xa. Y lạ gì Hương Hương nữa, cực kỳ thích so bì, không chịu được thua kém người khác, không hẳn là xấu, là cá tính của cô ấy. Giản Phàm có thể chấp nhận được những thứ đó, nhưng thực tế là hai người có mắt nhìn cuộc sống quá khác nhau, y cũng không có năng lực thỏa mãn hư vinh đó của Hương Hương: “Có gì mà tiếc, cô ấy tìm được một người đẹp trai hơn tao, có tiền hơn tao, bản lĩnh hơn tao, tao mừng cho cô ấy. Nếu còn theo tao, có khi tao vẫn đạp xe đạp chở cô ấy đi tìm nhà để thuê, ai cũng có quyền mưu cầu cuộc sống tốt hơn ... Bỏ đi, tao không muốn nghe nữa, Phí Béo, mày thì sao, sao không mang bạn gái tới đây cho tao xem?”
“A, mày đợi đấy, tao đi gọi bạn gái tao cho mày chảy nước dãi.” Phí Béo nghe thế phấn chấn chạy ngay, lát sau quay lại trịnh trọng nói: “Oa ca, bạn gái tao cực kỳ sùng bái tao đấy, nói trước, mày không được nói xấu tao, không được hủy hình ảnh huy hoàng của tao, nếu không đền em gái mày cho tao ...”
“Cút mẹ mày đi, muốn Lỵ Lỵ đánh mày à?”
Phí Béo cười ha hả chạy đi đón bạn gái, trong quán khôi phục yên tĩnh.
Cuộc sống nơi này luôn yên tĩnh như thế, Đệ nhất oa chưa mở hàng im ắng vẫn tràm ngập mùi thức ăn, Giản Phàm vẫn lặp đi lặp lại một công việc, tìm lại được tâm cảnh vốn có.
Kỳ thực y biết tâm lý mình có vấn đề, luôn trong lo lắng cáu gắt, không cách nào bình tĩnh lại được, ngay cả ăn cũng không ngon miệng, nhưng ở nơi này, không cần thuốc Cảnh Văn Tú kê cho, Giản Phàm tìm lại được sự yên bình trong lòng từ cuộc sống tĩnh lặng quý giá.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT