Mỗi câu là bước tới phía trước một bước, mỗi bước làm Thân Ngưng Sương phải sợ hãi lùi lại, mẹ vợ tương lai giận tới thở không ra hơi, tới khi dựa vào tường nghe cửa mở tung, Tương Địch Giai xông vào đẩy Giản Phàm loạng choạng, vội vàng đỡ mẹ mình ngồi xuống: “Mẹ, mẹ, sao không?”
Giọng nói hoảng hốt của Tương Địch Giai khiến Giản Phàm tức thì như chậu nước lạnh dội khắp người, choàng tình.
“Tức chết, tức chết.” Thân Ngưng Sương ôm ngực thở dốc, Tương Địch Giai rối rít an ủi, vừa rồi hai người lớn tiếng, chớp mắt khiến cả Trương Khải, Hà Phương Lộ chạy vào, Tương Cửu Đỉnh cũng ở bên đỡ mẹ. Thân Ngưng Sương vừa khôi phục phần nào sức lực chỉ mặt Giản Phàm quát: “Đuổi, đuổi nó đi.”
Trương Khải gọi hai bảo an tới, Tương Địch Giai sợ hãi hoảng loạn ngăn cản: “Mẹ, mẹ đừng thế, Giản Phàm không có ý đó đâu, cậu ấy không phải như vậy đâu, mẹ bình tĩnh nghe con nói.”
“Được, Giai Giai, thế thì con đi theo cậu ta đi, đừng nhận người mẹ này nữa.” Thân Ngưng Sương nói xong gạt tay con gái ra, rời khỏi phòng, Tương Cửu Đỉnh vội vàng chạy theo, Hà Phương Lộ biết không thể xen vào việc này, ra hiệu Trương Khải dẫn bảo an rời khỏi chỗ thị phi này.
Tại sao? Tại sao lại thế, chỉ mấy phút trước thôi còn hồi hộp trông đợi, mong chờ Giản Phàm đi ra nở nụ cười đắc ý đáng ghét, với mình, sao bỗng chốc thành thế này” Tương Địch Giai quay lại, dùng ánh mắt ánh lên một nỗi đau xa lạ nhìn Giản Phàm đứng đó như chưa hết bàng hoàng, giọng thê thảm, cắn môi nói: “Vì sao, vì sao không nghe tôi, tôi đã dặn cậu biết bao lần rồi mà đừng làm mẹ tôi giận, Giản Phàm, sao cậu không nghe tôi?”
“Chị .” Giọng nói của cô rất nhẹ, nhưng Giản Phàm tựa hồ nghe ra ý gì đó, trong lồng ngực như có tiếng vỡ giòn tan, như có thứ gì đó nứt vỡ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT