Vẻ mặt của Đào Hoa làm Tương Cửu Đỉnh quay sang nhìn Trương Khải cười nhẹ xem thường.
Dù sao cũng kinh doanh ẩm thực nhiều năm, tôn hùm Châu Úc, trứng cá muối, tay gấu tổ yến óc khỉ cũng chẳng làm ai bất ngờ nữa, vậy mà ở cái quán nhỏ này, người ta lại mang thịt đầu lợn ra làm đặc sắc tiến cử, tám thành coi mình như đám lái xe tải rồi, đúng là mất thân phận.
Đào Hoa lại hiểu lầm, thấy họ nhìn nhau thì đắc ý nhe cả cái răng thỏ ra, cười sáng lạn: “Tôi biết mọi người chưa được ăn mà, một năm quán chúng tôi chỉ tới mùa thu mới ngâm, mùa hè căn bản không được ăn đâu, các vị gặp may đấy.”
Tương Địch Giai dù gì cũng đã xuống quê tìm người biết nói chuyện với cô gái thôn quê thế này rất khó nói ra lý lẽ được, có điều nhìn anh trai cứ ngây ra thì buồn cười lắm, che miệng, vai cứ rung rinh suốt.
Tương Cửu Đỉnh hết hi vọng ở chỗ này rồi, định ăn tạm một bữa rồi về, tùy ý nói: “Giám đốc Trương, anh quyết đi.”
Đào Hoa thấy món duy nhất mình tiến cử mà người ta còn đưa qua đẩy lại, không vui: “Tôi biết các vị ở tình thành mới chưa từng ăn đâu, không ăn hối hận cả đời, lần sau tới không gặp dịp không có mà ăn.”
“Đào Hoa, làm gì lâu thế? Có khách đợi thanh toán tiền này.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT