“Tôi biết Nam Nam luôn liên lạc với Ngũ Thần Quảng, tôi cũng biết nó luôn nghi ngờ tôi hại cha nó. Tôi không ngại, nếu cách này có thể tìm được người, cũng là may mắn. Nói thẳng đi, chẳng lẽ cậu vẫn nghi ngờ tôi?” Lý Uy đã hoàn toàn khôi phục lại sự điềm đạm của mình, nắm tay Tằng Nam ánh mắt trìu mến ôn nhu vỗ vỗ vai cô trấn an, chất vấn Giản Phàm.
“Chú!..” Tằng Nam khẽ run lên, cô không ngờ Lý Uy biết hết.
“Không phải tôi, mọi người đều nghi chú, cả Tằng Nam cũng nghi, bao gồm tôi.” Giản Phàm nhìn động tác ôn nhu của Lý Uy với Tằng Nam, chợt chuyển lời: “Giám đốc Lý, Tằng Nam đã cho tôi xem thư tình chú viết cho mẹ cô ấy rồi.”
Tằng Nam vươn tay chụp lấy cái bát định ném, Lý Uy càng nhanh, tay bóp khuỷu Tằng Nam một cái, bàn tay mất lực, cái bát rơi xuống bàn.
Rất lạ, không phải ở Tằng Nam mà ở Giản Phàm, vì y không nhúc nhích, căn bản không phản ứng với động tác có thể gây hại cho mình kia, nhìn Tằng Nam ngực liên tục phập phồng muốn thoát khỏi tay Lý Uy mà không được, vẫn tiếp tục nói những câu như dùi xuyên tim: “Tôi cứ suy ngẫm mãi tâm thái của hai người, giám đốc Lý thích vợ Tằng Quốc Vĩ, vợ người thì đẹp, chuyện này tôi không bình luận. Có điều về sau phát triển hơi ngoài dự liệu, mẹ Tằng Nam bệnh chết, cha xảy ra chuyện, giám đốc Lý đại khái chuyển tình cảm của mình từ mẹ sang con đúng không, bao năm qua không tiếc công sức tìm Tằng Quốc Vĩ, nuôi lớn Tằng Nam ... Tôi nghĩ muốn gỡ bỏ tội danh cho mình chỉ là một phần, phần khác là xuất phát từ tình cảm đã di chuyển lên Tằng Nam đúng không? Chú muốn tìm Tằng Quốc Vĩ để giúp Tằng Nam thỏa nguyện.”
“Anh nói lăng nhăng gì thế hả? Hôm nay tới đây để ăn đòn đúng không?” Tằng Nam quát chói tai, muốn bịt cái mồm thối tha của Giản Phàm lại.
“Tằng Nam cô đừng trừng mắt với tôi, trừng cái gì, tôi có nghĩ giám đốc Lý là một nghi phạm hay không không quan trọng, nhưng chú ấy là người đáng để cô tôn kính. Từ điểm này mà nói, chú ấy cũng đáng để tôi tôn trọng, nếu không tôi đã không ngồi đây nói chuyện rồi. Tằng Nam, tôi biết cô không tin ai hết, không chỉ giám đốc Lý, mà còn cả Ngũ Thần Quảng và tôi, tôi không trách cô, tìm mười mấy năm không có kết quả, tính cách cô bất thường là bình thường ... Có điều nếu cứ thế này cô không nhận ra, cô đang cô lập bản thân à? Nếu không phải gần đây gặp một người, tôi còn không muốn nhìn mặt cô nữa, cô nghĩ mình cô tìm được cha cô à?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT