Giản Phàm chỉ thấy mắt hoa lên, tay chân mềm nhũn băng giá, miệng thở hồng hộc, Quách Nguyên vung tay tát Tiêu Thành Cương và Trương Kiệt: “Con mẹ nó, bọn mày lần đầu làm cảnh sát à? Chỉ canh gác cũng để xảy ra chuyện .., Giản Phàm! Giản Phàm! Cậu làm sao thế?”
Giản Phàm toàn thân co giật như lên cơn động kinh, khó khắn lắm mới nói được: “Thông báo cho đội! ....”
Hoảng rồi, loạn rồi, Trương Kiệt và Tiêu Thành Cương còn hồ đồ không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Quách Nguyên lại đá thêm mỗi tên một phát, rút điện thoại gọi về đội trọng án.
Xe cảnh sát hú còi chạy khỏi cổng chi đội, phá vỡ trời đêm tĩnh mịch.
Chưa đầy hai mươi phút sau Lục Kiên Định tới nơi, thấy bốn đội viên tổ chuyên án ngồi bệt trước cửa, mỗi bên hai người, pháp y bật đèn vào trong.
Đèn sáng rồi.
Ngoài cửa chỉ liếc nhìn một cái, Giản Phàm đã thấy ruột gan lộn tùng phèo, Phùng Mai Mai sáng nay còn trò chuyện, lúc này mặc chiếc áo len trắng nằm trong vũng máu đỏ, cổ như bị bẻ gãy thành góc độ kỳ quái. Giản Phàm tức thì cúi đầu xuống "ọe" một tiếng, nhưng không nôn ra gì, chợt nhớ ra, cuống lên: “Đội trưởng, trong nhà có đứa bé, đứa bé ... Mau tìm đứa bé, còn có người già.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play