“Mọi người không thấy thật à?” Quách Nguyên thấy mọi người hồ nghi, chỉ Giản Phàm nói với vẻ ngạc nhiên: “Chỉ cần Giản Phàm động não một cái là có cảnh sát gặp họa ... Mọi người không tin à, lần trước thì đám người Ngô Đích rụng như sung vậy, bốn năm người xử phạt, ba bị khai trừ, còn mấy người bị đốc sát bắt. yên ổn chưa bao lâu cậu ta tống luôn Cung Văn Quân vào rồi ... Riêng tội xúi bẩy gia quyến gây chuyện là mất cảnh phục, chưa nói đào bới ra vấn đề gì lớn hơn không.”
Lời này khiến Giản Phàm nhíu mày chẳng buồn đáp, Thời Kế Hồng mồm há ra, vỗ tay đánh đét một cái: “Đúng đúng, hình như là thế thật đấy, có lần tôi nói, cái mồm quạ của Giản Phàm linh lắm, đúng thật, rất là linh.”
Hồ Lệ Quân nhìn bộ mặt như khỉ ăn ớt của Giản Phàm không nhịn được cười.
“Nà, này ... Mọi người thái độ gì thế hả? Cứ như là tôi xúi bẩy họ vậy.” Giản Phàm nhìn ba người kia cười mãi, sinh bực: “Được rồi, được rồi, tôi trời sinh xúi quẩy, ai đụng vào người đấy xui xẻo, tránh xa tôi ra.”
Hai người kia đùa quen rồi không thấy gì, Hồ Lệ Quân biết Giản Phàm không vui, chuyển chủ đề: “Được rồi, được rồi, chúng ta quay về chuyện chính, manh mối này đã lộ diện, có đột phá từ Phùng Mai Mai, đoán chừng Cung Văn Quân và Hứa Lập Minh không chống nổi đâu, chúng ta đợi kết luận của đốc sát, có điều sơ bộ nhận định, sự kiện này do Lý Tám Trụ của vụ án buôn lậu cổ vật 323 mười bốn năm trước gây ra. Nhưng vấn đề là tên Lý Tám Trụ quanh năm không lộ diện này có liên hệ thế nào với Tề Viên Dân? Còn Tề Thụ Dân ở trong những sự kiện này có hành vi gì mà chúng ta không biết không? Địa bàn của Tề Viên Dân ở chợ Nam Cung, về lý luận thì hắn lên tiếng sẽ dễ hơn Tề Thụ Dân, vì sao lại mượn tay Lý Tám Trụ làm việc này? ... Sắp hết giờ làm rồi, lát nữa Giản Phàm và Quách Nguyên đi thay thế đám Tiêu Thành Cương, cho mấy vấn đề để suy nghĩ, tổ chúng ta chỉ có bốn chàng trai thôi, chịu khó vất vả!”
“Khoan khoan chị Hồ, chị vừa nói một đống cái gì thế? Tôi chưa hiểu.” Còn đang mải trêu Giản Phàm, hơn nữa Hồ Lệ Quân tác phong nhanh gọn dứt khoát, nói cũng nhanh, làm Quách Nguyên chưa hiểu gì.
“Thế thôi mà còn không hiểu, anh bị ngốc à?” Giản Phàm bắt ngay lấy cơ hội xỉ nhục: “Lý Tám Trụ hành tung bất định, không biết tìm đâu, Tề Thụ Dân là người nước ngoài, tìm thấy muốn bắt cũng phải xin văn phòng ngoại sự tỉnh, hắn mà ở lỳ nước ngoài thì chịu chết. Giờ lại tra tới đầu người mình, chúng ta chỉ có thể ngầm tiến hành, tin tức này giữ bí mật được bao lâu không ai chắc, mà mọi manh mối nhìn có vẻ không liên quan tới mục tiêu của chúng ta, mò gà lại mò phải ổ cóc, lãnh đạo đang không biết ra tay từ đâu.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play