Thế này Giản Phàm thấy hơi khó xử rồi, bọn họ nói có lý, mình phủi tay mà đi như thế, chối bỏ hết mọi quan hệ là không xong, sau này khó nhìn mặt nhau. Giờ y đã hiểu vì sao Lý Uy đợi bị điều tra xong, thăng chức làm vài tháng rồi mới đường hoàng từ chức, ông ta muốn ra đi trong kiêu hãnh. Vấn đề là vụ án kia, Giản Phàm không muốn dính vào nó, Ngô Đích có chỗ chống lưng còn không chịu nổi một đòn của kẻ đằng sau, tôm tép như y, đối phương ra tay càng không khách khí ...
“Giản Phàm.” Lục Kiên Định nhìn ra Giản Phàm đã dao động, đi tới vỗ vai thân tình: “Từ khi biết nhau là tôi đã thích cậu rồi, tôi cũng nói rồi, đúng không? Hôm nay chúng ta nói rõ với nhau đi, cậu nói vì sao muốn đi, tôi sẽ nói lý do tôi khuyên cậu, giữ cậu. Nếu cậu thuyết phục được tôi, được, thứ hai tôi đích thân làm thủ tục cho cậu, cái mặt tôi ở chỗ cậu không đáng tiền chứ lên cục còn có vài người nể mặt.”
“Đội trưởng Lục, không phải tôi nhất định muốn đi.” Giản Phàm ngập ngừng giải thích: “Nhưng vụ án này quá tà môn.”
“Cậu nói đi, chúng ta cùng chứng thực.” Lục Kiên Định không đùa nữa.
Vụ án này cũng là tâm bệnh của Giản Phàm, đã tiến xa như thế mà không làm ra ngọn nguồn, còn chút không cam lòng: “Sở dĩ manh mối trồi lên mặt nước là do mấy người chúng tôi đột kích bất ngờ, đối thủ không đề phòng mới lộ tẩy, tôi không bận tâm tới xử phạt này, tôi tính trước rồi, dù sao tôi cũng đã vi phạm kỷ luật. Nhưng một manh mối quan trọng như thế, chớp mắt bị người ta chặt đứt, Trịnh Thành Thắng vì sao biết Tề Viên Dân bình an vô sự, vì sao phát hiện toàn bộ quá trình thẩm vấn của tôi là cái bẫy? Hắn đã bị giam bên trong, sao biết chuyện bên ngoài, phải có người giở trò.”
“Còn cả Tiết Kiến Đình, hắn chỉ biết rằng là bị nhổ tận gốc rồi, trong điều kiện cách ly, hắn không thể biết Tề Viên Dân căn bản không sao, có lý do gì để tự sát. Tôi lang thang ở chợ đồ cổ thời gian dài, tìm hiểu hắn trước khi cả nghi ngờ hắn, mười bốn năm trước hắn chỉ là cái tên làm mấy món đồ giả cổ hạng hai, lừa vài đống kiếm ăn qua ngày, còn chưa có gan để vào cục công an đánh người trộm đồ, hắn chỉ là kẻ biết chút nội tình mà thôi. Kẻ đứng sau có thể vươn tay vào trại giam canh phòng cẩn mật, không biết dùng thủ đoạn gì ép hắn tự sát, làm người ta nản lỏng.”
“Làm sao lại nản lòng?” Trương Kiệt hơi chậm tiêu không hiểu ý Giản Phàm muốn nói gì.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play