“Nếu là tôi, tôi sẽ làm thế này, khi tan ca hoặc là sớm hơn nữa, tôi lấy thân phận là nhân viên công tác bình thường lẻn vào phân cục. Lý do thì dễ, ví như công chứng cái gì đó, hay là như tìm người thân cũng được, gác cửa sẽ không điều tra quá kỹ. Sau khi vào trong, tôi trốn ở chỗ nào đó, có lẽ giống chị Sử nói, trốn ở nhà vệ sinh, dù sao phân cục rộng như vậy, muốn trốn không khó. Tới chừng 8 giờ, đồng bọn của tôi bằng phương thức nào đó lừa Tằng Quốc Vĩ ra ngoài, lấy chìa khóa, đây là điểm mấu chốt, nếu Tằng Quốc Vĩ dính líu tới vụ án thì càng dễ giải thích.”
“Giờ tôi cứ giả thiết là Tằng Quốc Vĩ không liên quan, trong mưa tôi lừa tới địa điểm bí mật, đánh bị thương hoặc giết, lấy chìa khóa, chuyện này chúng dám làm, đã dám vào cục công an trộm đồ thì giết người không là gì. Sau đó tôi quay về Phân cục Tấn Nguyên, mọi người xem mặt đường cách tòa nhà phân cục không xa, mở cửa sổ ra một cái cách mặt đường chưa tới mười mét, chỉ cần một sợi dây thừng là đủ đưa chìa khóa vào. Sau đó thì đơn giản, đánh bị thương quản kho, lấy trộm, ung dung rời đi ... Nếu Tằng Quốc Vĩ gây án thì ông ta bỏ trốn, nếu không thì chỉ có một kết cục, ông ta đã thấy mặt nghi phạm, vậy thì bị giết rồi.” Quách Nguyên làm động tác chặt tay xuống, nói chắc nịch.
Không ai cười đùa nữa, mọi người hết sức tự nhiên mà trở nên nghiêm túc.
“Tôi đề xuất một nghi vấn.” Giản Phàm lên tiếng: “Theo như lời khai của con gái Tằng Quốc Vĩ, ông ấy rời nhà không phải do bị lừa ra, mà hình như có hẹn trước. Vậy ông ta rời nhà chỉ là sự trùng hợp, hay là ngoài ý muốn?”
“Không phải là ngoài ý muốn.” Nghiêm Thế Kiệt phát ngôn: “Sớm có dự mưu, sai lệch một ngày là tang vật sẽ bị chuyển đi, không có cơ hội nào hết.”
“Được, nếu vậy Tằng Quốc Vĩ rời đi là do có hẹn trước, hoặc là ông ta đi làm chuyện gì đó cũng là do người ta tính kế, nếu ông ta liên quan tới vụ án thì dễ hiểu, nếu không thì bị người bày kế lừa khỏi nhà thế nào?”
“Cái này nói không chừng tôi biết, Lão Tằng dễ lừa lắm.” Thời Kế Hồng giải thích nghi vấn của Giản Phàm: “Tôi rất hiểu Lão Tằng, ông ta có hai sở thích, cái thứ nhất giống Tiểu Phàm, thích ăn, cũng thích nấu ăn, ông ta làm món thịt ngâm ngon lắm. Thứ hai thích sưu tập mấy món đồ nhỏ như tiền cổ, sách cổ, rảnh rỗi hay lang thang ở chợ đồ cổ Nam Cung. Chính vì ông ta hiểu chút tri thức giám định đồ mà mới được đưa tới khoa vật chứng. Lừa ông ta rất dễ, chỉ cần nói là trong tay có tiền cổ hay cổ thư, đừng nói mưa, có là mưa dao cũng không ngăn cản được ông ta.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play